Pages

Tuesday, February 13, 2007

Valentine Day's Card for em - Biết hay nên biết?

Bồn năm trời, 48 tháng, bấy nhiêu đó nhân với 30 ngày, hàng vạn giờ, hàng chục, trăm vạn phút, còn bao nhiêu giây? Đời người ta đếm mãi được đến đây?

Cuộc sống trôi đi nhanh, nhanh quá. Thoắt một cái mà đã hết một chương khác. Thoắt một cái là lại thấy từ suối ra sông, từ sông ra biển, từ biển ra đại hải. Jube đã làm được những gì, đã đánh mất và tìm được những gì? Không có gì cả. Nhiều, nhiều lắm. Cả hai chục năm vậy mà đã tan thành mây khói sao? Jube tự hào là chưa bao giờ phải hối hận cái gì cả, làm thì đã làm, đúng thì tốt, còn sai thì đã sai và sẽ có thể làm lại. Đã kiêu hãnh là đời mình như một dòng sông dài bất tận, từ núi đổ xuống đồi, từ đồi qua rừng rậm, từ rừng rậm vào đồng bằng, từ đồng bằng lách qua cách rãnh ruộng, dưới cây cầu, vào thành phố, thăm từng nhà lớn bé, chào người lớn, nắm tay trẻ con v.v. Không có một quy luật, không có một ràng buột. No string attached. Pas des contrats sous-entendus. Yêu thì yêu cho hết, ghét thì ghét không tha. Nói ra không sợ ai cười ai chê, giữ lại để mình mình biết.

Nhưng để được gì? Và đã được gì? Không nhiều. Không ai biết, chẳng ai hay. Cũng phải vậy thôi. Đã chọn thì ai cho chọn lại? Và nếu có chọn lại, ai biết sẽ ra sao, tốt hay xấu? Jube đã có thể chạy với trời với đất, ganh đua với bạn bè, tranh giành phần hơn trong cuộc sống, để rồi lên cao, lên cao mãi, cho đến khi nào ngã thẳng cẳng xuống đất buốt lạnh. Lấy, chiếm, cướp, cứ thế mãi, cho đến khi nào nhận ra là mình không có gì.

Và có thể Jube đã sẽ hạnh phúc hơn.

Có thể lắm.

Cả bốn năm cấp ba đã để làm gì? Âm nhạc, bạn bè, triết học, ngâm nga thơ ca, những đêm trăng tròn ngồi nói miên man chuyện trời chuyện đất. "Nếu có thể làm lãnh đạo, tôi sẽ thế này...bạn sẽ thế kia...anh sẽ thế nào?" Ban ngày tìm chỗ nào có nắng mà đứng cho đỡ lạnh. Chơi memory game với V. Eiffel tower, Tokyo Tower, spoon, Mr. Ruddock, ... không thể nhớ mãi hết. V., I miss you. I could almost feel that although we are thousands of miles apart we are just right across from the screen, bound by this unbreakable link that is merely a recollection of the sum of my past memories. Thank you for existing. Thank you for leading. Thank you for the courage that you have instilled in me by demonstrating the same quality in yourself. "O...o......O" I will never forget. Will never let melt into countless other seemingly insignificant encounters that have long since faded away from my old and weary existence. That is a promise, one of a very few that will stand the test of time. Very probably.


Khi bước qua cổng trường WS lần cuối cùng để vào đời, Jube đã nghĩ, "Fuck! What have I done with my life? Nothing. Absolutely nothing." Đã tự hứa rằng sẽ không như thế nữa, sẽ chăm, sẽ cố, sẽ gắng, từ đây sẽ khác. Để rồi Jube chắc sẽ phải làm thế một lần nữa, bước lên bục tốt nghiệp của GC, cũng lại chuẩn bị vào đời, mà thầm khóc, "Biết hay nên biết?"

Biết hay nên biết? Câu hỏi ngớ ngẩn của Jube làm cho bạn cười. Câu hỏi vô nghĩa của Jube làm cho bạn bối rối. Ừ, tớ hỏi bạn đấy. Biết hay nên biết? Biết để suy nghĩ, để tính toán, để sử dụng hết các khả năng của mình để vượt qua, để chiến thắng, để tiến tới. Nên biết? Có nghĩa là không biết, nhưng hơn thế nữa, có nghĩa là chưa biết, có khả năng sẽ biết, mặc dù có thể không muốn biết, nhưng trên hết vẫn là nên biết. Nên biết để làm gì? Không để làm gì cả. Nếu chỉ nên biết thôi thì sẽ không đi tới đâu, không được thưởng, không được thương, không được trân trọng, được giúp đỡ. Nếu chuẩn bị biết thì đã quá trễ so với người ta, nhưng nếu không thèm biết mặc dù biết rằng cần phải biết thì là vô vọng, rỗng tuếch, tự cao tự đại, và có thể trong một vài trường hợp, là tự kết liễu đời mình. Hết biết!

Biết để hòa đồng, để một người như bao vạn người, để tồn tại, tiến hóa. Để vui nhưng không vui. Để được trao ý nghĩa của cuộc sống.

Nên biết để không bị ép buộc, bị kiềm chế, để TỰ DO, để tháo chạy! Để không vui nhưng vui. Để săn đuổi nhưng sẽ không bao giờ tìm được ý nghĩa của cuộc sống.

Jube xin nhắc lại một lần nữa, nên biết không trùng nghĩa với không biết, mặc dù hai khái niệm này khá là tương đồng. Không biết thì không bị ép buộc nhưng không thấy thoải mái, được tự do nhưng không tháo chạy. Không vui nhưng không vui. Và trên hết, đã không biết thì không cần phải săn tìm giá trị của cuộc sống, và vì vậy không bao giờ phải đau khổ vì không tìm ra.

Vậy đó. Another dichotomy of my life. Biết hay nên biết?

~~~

Em biết. Anh nên biết. Anh đã luôn nên biết và không thèm biết, mặc dù rằng anh biết rằng anh cần phải biết. Đã luôn săn đuổi cái đẹp của tạo hóa trong công viên gần nhà, hết vạch lá lại đến tìm hoa, để rồi rốt cuộc phải đau khổ vì lá héo hoa tàn, nhưng mừng thầm vì đã cất bước, đã giang tay, đã thất tha thất thiểu để làm những gì mình thích. Lúc mới gặp em, anh thấy em rõ ràng quá, đơn giản quá, có mục đích quá. Và anh đã mỉm cười như anh đã làm với bao người khác. Nhưng càng ở gần em, anh càng khát khao muốn biết, muốn thấy, muốn chạm vào, được hôn đóa hoa ngọt ngào trong công viên gần nhà ấy. Anh đã chán phải trốn chạy, chán phải tự an ủi mình rằng mình đã cố, đã thử, nhưng người tính không bằng trời tính. Chán phải tủi thân từ ngày qua ngày mặc dù trong thâm tâm thì tự hào rằng đây thì vẫn là đây. Ôi chao? Đây là gì nếu không có ấy? Ấy có hiểu cho lòng đây không? Từ ngày có ấy, đây đã hết muốn đi đó đi đây, đi đông đi tây.

Đây chỉ muốn ở như vầy với ấy. Như bao người khác. Vì đây đã biết thèm muốn hạnh phúc. Nhưng để làm vậy, đây phải chịu đánh mất chính mình, phải dám nhảy từ trên núi cao xuống biển sâu, chỉ giữ lại trong lòng hình bóng của ấy sâu trong lòng đại dương đang mỉm cười với đây. Phải dám vứt bỏ hết.

Đây sẽ cố. Nhưng trong quá trình đó, ấy có chờ được không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

No comments: