Pages

Sunday, October 21, 2007

George Orwell - Trại Súc Vật


Theo wikipedia [vn|en]:

"Trại súc vật (tên tiếng Anh trong nguyên bản là Animal Farm) là một tiểu thuyết trào phúng chỉ trích nước Liên Xô thời Stalin của nhà văn Anh sinh tại Ấn Độ tên là George Orwell (1903-1950)."

"Trong tác phẩm, George Orwell đã dùng hình tượng những con gia súc trong trang trại để thể hiện những tiên đoán của ông về một nhà nước Xã hội Chủ nghĩa. Tác phẩm được hoàn thành năm 1945, vào thời điểm đó phương Tây không có thông tin đầy đủ về những nhà nước này, như Liên Xô, và hệ tư tưởng Xã hội Chủ nghĩa đang ở thời kỳ thịnh vượng nhất chưa bộc lộ những yếu kém của mình. Thế nhưng những tiên đoán của George Orwell hoàn toàn đúng với những gì xảy ra sau này, dù là ở Liên Xô, Trung Quốc, Bắc Triều Tiên hay Việt Nam."

Tìm mãi trên mạng mà vẫn không thấy có tập tin .pdf nào của quyển sách này. Thế là mình đành phải tự làm lấy sau khi mượn đỡ content của một số trang web Việt Nam.

Đây là bản dịch từ tiếng Anh của Phạm Minh Ngọc. Jubinell đã xây lại các hyperlink cho các chương và chú thích sao cho hợp lý.

Nhấn chuột trái vào link để mở ra một cửa sổ mới. Sau đó bạn có nhấn chuột phải vào link và chọn "Save Link As" để lưu vào ổ cứng:
George Orwell - Trai Suc Vat.pdf

Về chủ đề của Trại Súc Vật thì có rất nhiều điều phải bàn, cả hay lẫn vô lý. Cũng ít ai biết rằng George Orwell là đảng viên đảng xã hội dân chủ. Nhưng thôi, để hôm khác ta sẽ nói chuyện tiếp...

Thursday, September 13, 2007



Jube vừa mới tìm được một bài hát mới hay lắm. Tựa bài là "Sayonara daisuki na hito," tạm dịch là "Tạm biệt người yêu dấu." Will upload Jubinell's performance on youTube soon. For now, here is the song's PV.




さよなら 大好きな人花*花

さよなら大好きな人
さよなら大好きな人
まだ大好きな人

くやしいよとても
悲しいよとても
もうかえってこない
それでも私の大好きな人

何もかも忘れられない
何もかも捨てきれない
こんな自分がみじめで
弱くてかわいそうで大きらい

※さよなら大好きな人
さよなら大好きな人
ずっと大好きな人
ずっとずっと大好きな人

泣かないよ今は
泣かないで今は
心はなれていく
それでも私の大好きな人

最後だと言いきかせて
最後まで言いきかせて
涙よ止まれ
さいごに笑顔を
覚えておくため

Lời bài hát bằng romaji:
Sayonara daisuki na hito
Sayonara daisuki na hito
Mada daisuki na hito

Kuyashiiyo totemo
Kanashiiyo totemo
Mou kaettekonai
Soredemo watashi no daisuki na hito

Nanimo kamo wasurerarenai
Nanimo kamo sutekirenai
Konnajibun ga mijimede
Yowakute kawaisou de daikirai

Sayonara daisuki na hito
Sayonara daisuki na hito
Zutto daisuki na hito
Zutto zutto daisuki na hito

Nakanaiyo ima wa
Nakanaide ima wa
Kokoro hanareteiku
Soredemo watashi no daisuki na hito

Saigodato iikikasete
Saigomade iikikasete
Namidayo tomare
Saigo ni egao wo
Oboete oku tame

Sayonara daisuki na hito
Sayonara daisuki na hito
Zutto daisuki na hito
Zutto zutto daisuki na hito

Zutto zutto zutto daisuki na hito


Tạm dịch tiếng Việt:
"Tạm biệt người yêu dấu"

Tạm biệt người yêu dấu
Tạm biệt người yêu dấu
Dù có gì, anh sẽ mãi là anh yêu của em.

Có nhiều điều đáng tiếc...rất đáng tiếc
Có nhiều điều đau buồn...rất đau buồn
Anh sẽ không bao giờ quay về nữa
Thế nên anh sẽ mãi là anh yêu của em.

Em chẳng thể quên đi điều gì cả
Cũng chẳng thể vứt đi vật gì cả.
Em thật yếu đuối và khốn khổ
Và em ghét chính mình là vì vậy.

Tạm biệt người yêu dấu
Tạm biệt người yêu dấu
Anh sẽ luôn là anh yêu của em
Và sẽ mãi là anh yêu của em.

Em sẽ không khóc nữa
Thôi mà, đừng khóc nữa
Anh đang dần rời xa trái tim em
dù vậy, anh sẽ mãi là anh yêu của em.

Hãy nói cho em biết là chúng ta đã kết thúc
Hãy nói cho em cho đến khi chúng ta kết thúc
Nước mắt kia, hãy ngừng chảy đi
Để ta nhớ mãi nụ cười này.

Tạm biệt người yêu dấu
Tạm biệt người yêu dấu
Anh sẽ luôn là anh yêu của em
Và sẽ mãi là anh yêu của em
Sẽ luôn luôn là anh yêu của em.

Sunday, July 01, 2007

Thiên thần của bóng tối

Da nàng trắng như..."đậu phụ," nhưng lòng nàng đen tối hơn cả nước tương Chinsu. Nụ cười của nàng làm tan nát trái tim tôi, nhưng một phát đạn của nàng có thể làm tan nát...óc...tôi. Tôi muốn ôm nàng vào lòng, muốn cảm thấy hơi thở của nàng phà vào cổ tôi và có cảm giác như đang được ở thiên đàng. Nhưng tôi lại sợ nàng sẽ thở vào...gáy...tôi trước khi đâm vào sườn tôi và gửi tôi tới địa ngục.

Tôi cố muốn hiểu nàng nhưng không tài nào hiểu được. Mặc dù vậy, tôi vẫn yêu nàng tha thiết, ôi thiên thần của bóng tối!


Angel of the Night
Music and Lyrics by Jubinell
Inspired by the movie 친절한 금자씨 (Sympathy for Lady Vengeance) [wiki|kor|uk]


The angel of the night
The sadness in her eyes
and resignation in her sighs
make me want to ask her why:

"Why oh why would you cry?
Your voice trails off in the night
Your tears are as cold as ice, yet in my hands
they melt and float up to the sky."

Oh how I crave to see what's inside
what's behind that mysterious smile
She's my snowwhite my dearest lady starlight
She shines in the darkest nights.

But watch out for her lies
Her beauty is but a disguise
She'd take out a bloody knife
and stab you until you die.


Like an angel from the sky
She dresses all in white
She sings a lullaby
Telling me it was alright.

But everytime that she walks by
She takes her seductive strides
Revealing parts of her thighs
it makes me wanna drop my head and cry.

A criminal with no alibi
She has redliners on her eyes
with a vengeance at her side
and nobody to sympathize.

So watch out when she smiles
Her beauty is but a disguise
Her teeth are cold and white
She'd bite you until you die.

P.S. Dear friends and fans, could you take a few minutes to click on then like the Facebook Page below? It would help me very much. Thank you and best to you all!
https://www.facebook.com/nextensia/
Alternatively, you can visit the homepage at: http://nextensia.com

Saturday, June 30, 2007

Train Jumping Lesson 1: The Basics

Like many other things in life, train jumping is an investment. What that means is that it involves putting in time and effort, sometimes a few nerve cells, a bit of money (occasionally a lot of money), with the expectation of getting something back in return, now or in the future. You must weigh carefully the cost against the benefits of such an investment, and decide for yourself whether committing train jumping is worth your while.

There are many non-pecuniary reasons as to why people would commit themselves to train-jumping: satisfaction from breaking the law, from being smarter than the authority, or simply peer pressure from fellow schoolmates. Nonetheless, the first and foremost benefit of train jumping is indubitably the monetary gain that it generates. Let's admit it, train jumping saves bucks, and when carried out effectively, a lot of it.

Consequentially, let's first focus on monetary rewards as the most basic determinant of your decision. In particular, I have roughly mapped out the following steps you need to take to become a good jumper:

1) Preliminary Research:
You cannot beat the system unless you become the system. Ride the trains a couple of times with tickets to familiarize yourself with the system, the more the better. Observe the stations, the trains, the conductors, the ticket counters, even the cameras. Questions that seem trivial such as "Where are the bathrooms located on the train?" are crucial to your success.

2) On-site practice: Practice a couple of fake-jumps, i.e. act as if you're jumping but have the proper ticket with you. Push it to the edge. Explore all possibilities. Pretend as if you don't bring a ticket and observe the conductor's reaction. Rush through the automatic door after someone else after your ticket has been validated and see if the ticket vendors care. Remember, you're not breaking any law by being suspicious. Be as clumsy and childish as you want to be. In Vietnamese we have a saying, "cười người hôm trước hôm sau người cười." This is your time to appear idiotic at no expense to you. Treasure it, because in step 3 the price for a pair of nervous eyes will be dear.

3) Actual performance: After you've done your market research, it is time to launch the product. Be confident, be bold, but not delirious. Don't flatter yourself with your own success. Remember the jumper's motto: "A successful train jumper is not one who never pays for his rides, but is one who pays just enough to not get caught." In other words, you don't have to jump all the way and all the time. When in doubt, try a less risky option, e.g. purchase a youth ticket instead of an adult one. When afraid, purchase a ticket anyways. A good train jumper cannot afford to be nervous. He is steel, or he pays. It is as simple as that.

4) Exit Option: Occasionally, your performance drops to the ground, and your act is uncovered. What should you do? Use everything that the your heart and your head have at your disposal. Can you fake crying? Try it. Can you pretend that you've dropped your pass? See if it works. Didn't bring a Youth ID? Some conductors just may let you through out of niceness. How low are you willing to go to escape a booking? Will you beg? The commitment level of your act is entire up to your choosing. Just remember, it is your game and you should taken responsibilities for your actions.

I hereby conclude the Preliminary steps in learning Train Jumping. I hope you have by now understood some of the fundamental aspects of this crafty art. It is indispensable that you know what you will be facing because like I have said, the consequences can be very, very serious.

See you at the next post.

Thursday, June 21, 2007

The Art of Train Jumping

I have decided to open up an entirely new line of posts dedicated to what I'd term "Train Jumping." As you might have guessed, this art involves bypassing, fooling, confusing, and in some cases, enraging public servants in metro stations and conductors/drivers on/in bus, shuttles, rail, tram, metro by refusing/pretending to purchase/possess a valid travel ticket/coupon/pass at the designated location/time. Out of necessity, desperation, boredom or just plain laziness to find the exact change or your 2-months-old-and-probably-expired ticket lying somewhere in the claustrophobic and uncomfortable pockets of your trousers, this art is difficult to learn, easily discouraging and, once mastered, might just be frustratingly local. The rewards minimal, the consequences dire, and with public disapproval constantly weighing down, the train jumper must maintain a clear vision of his objectives and his responsibilities. He is usually a loner, and traveler, a companion of the oppressed and a fervent critic of the authority. He might also just be a thief, a beggar, an unemployed party or other related members of the so-called "disgraceful" demographic makeup of our societies. Whichever description among these that best fits you, I wish you a pleasant read through these posts and good luck with first of all defining yourself, and consequently how you can go about achieving a respectable knowledge of train-jumping.

~Jubinell

Thursday, April 19, 2007

The Last Samurai (Shall We ドリーンク。)

Finally something interesting happens in my Japanese class. We were divided into groups of 4-5, and must come up with a movie clip making use of many grammatical points we have learned throughout the semester. Our group was obsessed with the idea of a psychotic samurai getting drunk in the pub, that I got assigned the samuraic role. Here is a very rough version of the script that explains the raison d’être of this lonely warrior. I mean, c'est la comble! Bullied by his comrades and rejected by the girl of his dream, our protagonist sets out to avenge the world that has so cold-heartedly abandoned him to a nightmarish childhood stuck in the country of the weird obsessionist-otaku behaviors.

Japanese Movie Script
Samurai Subpart
(rough)


十年前、日本で

子供の時は寂しくて悲しかったです。クラスメートはあまり親切じゃなかったし優しなかったです。

私 :やめて。やめてください。
クラスメート:あなたはとてもばかですね。しね、あほう。

毎晩よく一人で泣いたことがありました。ご飯を食べませんでした。

私の母:ラーメンが大好きですね。ちょっと食べてください。
   :いいえ。けっこうです。

女の子は私がとてもきらいです。

私  :じゃぁ、喉が渇きますね。お茶でも飲みませんか。
女の子:えと、用事があるんですよ。すみません。

だかっら、侍に成りました。

十年前: じゅうねんまえ: ten years ago
子供の時: こどものとき: when I was a kid
寂しい: さびしい: lonely
悲しい: かなしい: sad
親切: しんせつ(な): kind
優しい: やさしい: gentle
私: わたし: I
一人で: ひとりで: alone
泣く: なく: to cry
ご飯を食べる: ごはんをたべる: to eat (rice)
大好き: だいすき: like
喉が渇く: のどがかわく: get thirsty
お茶を飲む: おちゃをのむ: to drink tea
用事がある: ようじがある: to have errands to run
侍に成る: さむらいになる: to become a samurai

Monday, April 16, 2007

Taegukgi hwinalrimyeo (Tình anh em)

Taegukgi hwinalrimyeo (Tình anh em)

Cuộc chiến đầy nghịch lý - cây bút của thời gian - tình huynh đệ vĩnh cửu

Tựa phim chính thức:
태극기 휘날리며
Taegukgi hwinalrimyeo

Tựa phim tiếng Anh: Brotherhood
The Brotherhood of War

Tựa phim tiếng Việt:
Tình Anh Em (tạm dịch)

Đạo diễn: Je-gyu Kang
Năm: 2004
Ngôn ngữ: tiếng Hàn
Tiểu sử trên [imdb|wikipedia]
Điểm trên IMDB: 8.1




Hàn Quốc Nam Bắc nội chiến, huynh đệ tương tàn, là một chủ để khá quen thuộc mà báo chí, thơ ca, và phim ảnh trong và ngoài nước Hàn đã tốn khá nhiều giấy mực để giải thích, nhận xét, và tái thể hiện. Phim “Tình anh em” có cái gì mới cho chúng ta? Có cái gì đặc biệt, sắc sảo đến nỗi một phần năm dân chúng xứ lạnh đã kéo đến rạp xinê, tạo nên một hội chứng “xinê” (11.74 người đến rạp, khoảng 1/4 ~ 1/5 dân số Hàn Quốc) có một không hai trên thế giới? Có phải là kinh phí cao ngất trời như dạng Titanic? Hay là do các kỹ xảo điện ảnh được tạo dựng một cách đầy ấn tượng, làm ta liên tưởng đến các phim chiến tranh Việt Nam kinh điển của Mỹ? Hay đơn giản hơn là do có sự góp mặt của các ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc “hot” nhất hiện nay, một vài người trong số họ chỉ diễn không quá 10-15 phút trong một bộ phim dài 3 tiếng đồng hồ? Thích nhất là được xem Oldboy thân yêu của tôi đóng vai phản diện, làm sỹ quan Bắc Hàn bị Jin-tae bắt sống sau cuộc tổng tiến công vào Bình Nhưỡng của hợp quân Mỹ-Nam Hàn tháng 10 năm 1950. Vẫn là bộ mặt lạnh như tiền rất đáng sợ mà ta đã từng thấy trong Oldboy hay Lady Vengeance. Rất tiếc phim anh này chỉ đóng một vai rất nhỏ.

Trở lại với “Tình anh em,” cái gì đã lôi cuốn được hơn mười một triệu dân xứ Hàn đến với rạp chiếu phim? Một phụ nữ Sài Gòn tầm 20-30 có thể đã quá quen với chuyện ngồi lì ở nhà sau bữa ăn tối, chờ đón xem tập 119 của một “vở cải lương” Hàn Quốc nào đó với tổng thời lượng không dưới 1000 phút và diễn viên/cốt truyện cũng na ná giống với một “vở” khác ở trên đài Bình Dương hay Đồng Nai. Ở Hàn Quốc các bà nội trợ cũng “lì” không kém. Đừng bao giờ thử bảo họ rời mắt ra khỏi ti-vi khi có phim nhiều tập đang chiếu. Thế mà lại có chuyện phần đông phụ nữ xứ Hàn đổ xô đến rạp, thường là vào ban đêm, và chấp nhận bỏ qua tập kế tiếp của bộ phim truyền hình yêu thích nhất của họ.

Tôi cũng không hiểu cho thấu, nhưng sẽ đưa ra một số giả định của mình. Mong quý độc giả hãy châm chước cho sự ít hiểu biết về văn hóa cũng như lịch sử Hàn Quốc của tôi và hãy coi các nhận xét của tôi là có mục đích sư phạm là chính.

Trước khi đi vào phân tích sâu, ta hãy tóm tắt sơ lược cốt truyện bộ phim.

---------------------------
SPOILER AHEAD
---------------------------

SEOUL, thời nay. Trong một lần đi tìm dấu tích của các binh lính bị mất tích của cuộc chiến, các chuyên gia Nam Hàn đã khai quật được một bộ hài cốt mà họ cho rằng của binh nhất Lee Jin-seok, hy sinh tại một trận đánh ở biên giới năm 1951. Tuy vậy, sau khi điều tra thêm thì họ phát hiện ra Jin-seok hiện vẫn còn sống, và nay đã là một ông già. Khi gọi điện thoại xác minh thì ông đinh ninh cho rằng đó là hài cốt của anh trai mình, Jin-tae, cũng mất tích từ sau trận đánh đó. Các chuyên gia phủ nhận thông tin này, và Jin-seok bảo cháu gái mình chở ông đến địa điểm khai quật để làm rõ.

Rồi phim mang chúng ta trở về năm 1950. Jin-tae làm nghề đánh giày để lấy tiền nuôi em cho mình được đi học. Hai người đứng trước một tiệm giày và mơ ước rằng một ngày nào đó Jin-tae sẽ có đủ tiền để mở một tiệm giày riêng. Jin-tae tặng cho Jin-seok một cây bút, rồi cả hai chạy về nhà thăm mẹ. Mẹ của hay anh em là chủ một quán mỳ. Nhà còn có 3 em nhỏ và Young-shin, vợ chưa cưới của Jin-tae.

Chiến tranh bất ngờ nổ ra. Hai anh em họ Lee bị ép gia nhập quân ngũ và được gửi ra tiền tuyến. Jin-tae rất thương em mình: anh đã xung phong cho nhiều nhiệm vụ nguy hiểm với hy vọng một ngày nào đó sẽ được thưởng huân chương danh dự để có thể xin cho Jin-seok được giải ngũ. Jin-seok thì lo lắng bội phần cho sự an toàn của Jin-tae, và cầu xin anh mình hãy bảo toàn tính mạng là trên hết. Người anh không nghe. Với lòng dũng cảm của mình, Jin-tae thăng tiến rất nhanh, nhưng cũng trở nên hung tợn và tàn nhẫn hơn. Anh ra lệnh cho lính dưới quyền tàn sát tù nhân Bắc Hàn mà mà không hề chớp mắt, hay bắt họ phải đánh nhau đến chết nếu không sẽ bị nhịn đói. Jin-seok dần dần cảm thấy xa cách với anh mình. Quân Nam Hàn thắng tới đâu, em càng cảm thấy anh đã bị ánh hào quang của quyền lực làm cho mờ mắt tới đó.

Mùa thu năm 1950, Nam quân đã chiếm lại được hết các vị trí quan trọng và đang đẩy lùi dần Bắc quân về phía biên giới Trung Quốc. Ngày 19/10/1950, thời quộc bất ngờ thay đổi. Bộ binh Trung Quốc, được yểm trợ bở pháo binh và thiết giáp, đồng loạt vượt biên giới Trung-Hàn và, với quân số hơn 100,000 người, dễ dàng đập tan những cố gắng chống chọi yếu ớt của đối phương. Phe tư bản rút về phương Nam cũng là lúc Jin-seok nhận được huy chương danh dự. Anh liền thưa với chỉ huy về trường hợp của em mình. Viên chỉ huy vui vẻ đồng ý.

Mọi chuyện vẫng chưa suôn sẻ. Khi Jin-seok về thăm nhà thì chứng kiến cảnh Young-shin, vợ chưa cưới của Jin-tae, bị dân quân Nam Hàn bắt đi vì tội phản quốc. Jin-seok vì cố ngăn cản cũng đã bị bắt. Young-shin bị mang ra trường bắn mà không cần tra khảo. Hai anh em họ Lee đã có mặt để giải cứu cho Young-shin, nhưng không những không cứu được mà Jin-seok còn bị bắt vì đã tấn công vào lực lượng điều tra. Jin-tae thì bị tước mất huy chương danh dự. Khi anh tranh cãi với viên chỉ huy, tên này do cáu bực đã ra lệnh tống giam anh. Đúng lúc đấy thì quân Trung Quốc đánh đến nơi. Trong giờ phút cấp bách, Jin-tae chĩa súng vào mặt tên sỹ quan và bảo hắn hãy ra lệnh mở của trại giam. Gã liền hét lớn vào điện thoại: “Còn cái bọn tù nhân lợn Bắc Hàn, hãy đốt hết đi cho tao!” Nghe câu này, Jin-tae cố chạy vào để giải cứu cho em mình nhưng không kịp. Sau nửa tiếng đồng hồ, xương người cháy khét lẫn với quần áo bị đốt ra tro dồn vào với nhau thanh một đống đen kịt. Jin-tae, vì quá căm phẫn, nhặt lấy một cục gạch và đánh tên sỹ quan cho đến chết...

Một vài tháng sau, phim quay cảnh người em Jin-seok đang dưỡng thương tại một quân y viện ở Seoul. Còn một tuần nữa là sẽ được giải ngũ, người em bất ngờ được tin người anh đã trở thành người lãnh đạo của nhóm “Kỳ Quân” danh tiếng của Bắc Hàn. Quá uẫn ức, Jin-seok quyết định ra tiền tuyến một lần nữa với hy vọng tìm được anh mình. Khi bị cấm không được xuất trận, Jin-seok liền trốn đi đầu hàng phe Cộng Sản. Trong lúc đang được dẫn đi tìm anh mình thì trận chiến đã bắt đầu...Đánh nhau một lúc, Jin-seok phải bất ngờ đối mặt với anh trai của mình. Jin-tae không thể nhận ra người em, và hai anh em đánh nhau đến gần chết. Chỉ khi bên Nam Hàn xuất lệnh rút quân, Jin-tae mới tỉnh ra. Anh van xin em hãy bỏ chạy trước, thề thốt với em rằng anh xẽ quay trở về. Khi Jin-soek đi rồi, Jin-tae xả súng cối vào phe Bắc Hàn cốt để có thêm thời gian cho em mình thoát đi. Rồi thì người anh bị quân Cộng Sản bắn chết.

Hóa ra trước khi bỏ đi, Jin-seok đã trao lại cho Jin-tae cây bút của mình, và nó vẫn ở bên cạnh người anh. Đây chính là lý do mà nhóm khai quật đã tưởng rằng đấy là hài cốt của Jin-seok. Khi Jin-seok nhìn thấy nó ở cạnh Jin-tae, ông bật khóc và trách anh mình đã không giữ được lời hứa. Máy quay zoom trở về quá khứ khi mà Jin-seok khóc khi nhìn thấy bộ đôi giày của Ý mà anh mình đã mua. Phim kết thúc tại đây...

----------------------------------

Một cốt truyện khá hấp dẫn và giật gân, và bạn có thể nói: “Phim ly kỳ như vậy đáng để xem chớ!” Có thể bạn đúng, nhưng bản thân tôi đã xem nhiều phim về chiến tranh, nhất là chiến tranh Việt-Mỹ. Oliver Stone tôi đã coi đủ 3 tập của bộ trilogy. “We were soldiers,” “Hamburger hill” và “Full metal jacket” thì tôi đã ngấu nghiến từ đầu đến cuối, còn bộ Rambo đủ các phần thì đã xem hàng ngàn lần, mặc dù lần nào coi cũng cười đến đau cả bụng! Với kinh nghiệm “đầy mình” như vậy, tôi thì thấy phim này có rất nhiều khâu chưa ổn. Xin liệt kê ra vài khâu để bà con cùng xem xét. Sở dĩ như vầy là vì sau đó tôi sẽ nêu ra các điểm tốt của phim, để bà con thấy dễ thở, ngủ ngon và căn bản là có ý muốn xem phim này sau khi đọc bài viết. Dù sao đây cũng là một phim đáng xem.

---------------------------------------
MAJOR SPOILER AHEAD
---------------------------------------

Nửa đầu của phim: thất vọng tràn trề. Có cảm giác tôi đang xem phim B-side của Mỹ về chiến tranh Việt Nam. 'Pretentious' là từ đầu tiên tôi nghĩ đến khi tôi xem phim, và đây là điểm làm cho tôi bực mình nhất. Xin nói thẳng ra là tôi ủng hộ chế độ Cộng Sản Việt Nam hiện tại, cho nên xin mọi người thứ lỗi nếu tôi suy luận có vẻ thiếu công bằng. Nhưng thực ra là trong suốt phần đầu của phim, tôi có cảm giác phim này được được “tài trợ” bởi chính phủ Nam Hàn để nói xấu người anh em phương Bắc và tự đề cao chế độ của mình. Trước hết hãy chỉ nói riêng về cách làm phim chiến tranh. Một bộ phim chiến tranh được xem là hay phải có một cái nhìn thực công bằng về cuộc chiến.

Thứ nhất, “thực” là sao? Thực trước hết là thực về mức độ con người. Trong chiến tranh thì gần như sẽ không bao giờ chỉ có anh hùng, mà sẽ có rất nhiều kẻ hèn nhát. Ngay cả trong cùng một con người, đã có lúc dũng cảm và mưu trí thì cũng phải có lúc hèn hạ và tuyệt vọng. Thế nhưng ta không bao giờ thấy Jin-seok và Jin-tae run sợ trước cái chết trong phim. Hai nhân vật này vô tri trước súng đạn, xe tăng và đại bác của địch. Jin-tae thì không cần phải nói, độc thương độc mã nam chinh bắc chiến còn hơn cả Rambo của Mỹ. Ngay cả Jin-seok luôn miệng nói an toàn là trên hết cũng chạy dọc ngang gần một cây số chiến hào của quân Bắc Hàn như đi giữa chỗ không người. Con người đã vô giác, đạn dược cũng vô cảm luôn. Jin-seok thì không bao giờ trúng đạn, còn Jin-tae thì trúng đúng hai lần. Một lần anh bị bắn đâu đó trên người, nhưng vẫn tiếp tục chạy tiếp như vận động viên nước rút 100 mét. Lần thứ hai anh bị mảnh vỡ của pháo đâm trúng đầu, máu ra đầm đìa, miệng kêu ôi ối. Nhưng đến cảnh quay kế tiếp thì hỡi ôi máu trên đầu anh đã biến đâu mất, anh lại đi lại bình thường tìm kiếm xác em mình. Quân Trung Quốc thì thản nhiên để cho Jin-tae tự do ra vào giữa kho giam tù binh Bắc Hàn bị đốt rụi!?? Những nghịch lý không thể nào lý giải được này làm cho tôi điên cả đầu. Chắc là nếu cho cựu binh xem thì họ sẽ hộc máu tức chết mất thôi!

Thứ hai, công bằng là sao? Trên giấy, trên bản đồ ta có thẻ viết chữ hoa, CỘNG SẢN hay TƯ BẢN, nhưng trên trận mạc thì không có cộng sản cũng chẳng có tư bản, chỉ có con người trần trụi với con người. Không có kẻ đúng người sai, chỉ có hai con rối bị điều khiển trên một sân khấu đầy máu. Đành rằng tựa phim, Taegukgi, cũng là tên của ngọn cờ Nam Hàn Quốc, nhưng phim đã quên mất rằng lính Bắc Hàn hay là lính Nam Hàn thì đều không phải là những cỗ máy mà cũng là con người. Phim giơ ngón tay trỏ kiêu ngạo và thản nhiên chỉ ra: “Đấy! Bọn đấy là cộng sản, vậy bọn nó là bọn xấu. Bọn tôi là tư bản, vậy tụi tui phe tốt.” Phim đã vén cho ta xem tâm hồn của hai nhân vật chính là Jin-tae và Jin-seok và một số người người Nam Hàn Quốc khác, hy vọng chúng ta sẽ đồng cảm. Nhưng ôi chao, sao mà tôi khát khao từng phút một được đồng cảm với những tâm hồn tương tự, nhưng mà ở phía bên kia chiến tuyến! Có phải người lính cộng sản nào cũng man rợ, xảo quyệt và vô cảm như phim đã chỉ ra? Có phải ở phương Bắc chỉ toàn là những con lợn bị tẩy não, những tên xí trai mồm phì phèo thuốc lá, răm rắp tuân lệnh cấp trên mà không cần suy nghĩ? Mỗi khi một lính Nam Hàn chết, tại sao phim lại cố khoác lên mình một sự thương tiếc tột cùng, trong khi mỗi một mảnh người lính phương Bắc ngã xuống đều được đón tiếp bằng điệu bộ: “Ừ...chết cha mày đi! Đáng lắm.”? Đã là chiến tranh thì mỗi một mạng người đều có giá trị như nhau, các bạn có đồng ý không? Trong phim có cảnh quân Nam Hàn đi qua một ngôi làng bị thảm sát bởi quân Bắc Hàn. Chưa kể đến điều phi lý của việc quân Bắc Hàn giết dân Bắc Hàn một cách vô tổ chức trong lãnh thổ Bắc Hàn, ta đầu tiên hãy đặt câu hỏi: “Thế còn những ngôi làng bị quân Nam Hàn lục soát hay cướp phá vô tội vạ?” Tại sao phim lại không chiếu những cảnh đấy?

Có rất nhiều những cái nhìn bất công như thế suốt chiều dài của phim mà tôi có thể tốn hàng giờ để phê phán. Sau một nửa phim, tôi tự hỏi phải chăng tiêu chí chọn phim hay của dân Hàn Quốc chỉ có thế. Nhưng rồi phim đã dần đổi hướng đi và ít nhiều đã trở nên bớt một chiều hơn. Tôi dần nghĩ lại về kết luận ban đầu của mình, và thấy rằng mặc dù phim sặc mùi tuyên truyền, cũng có những phút mà tôi có cảm giác đoàn làm phim muốn gởi tới chúng ta một thông điệp ẩn. Phải chăng họ bị ràng buộc bởi các nhà tài trợ bắt phải làm phim chính trị, nhưng muốn nhắn tới chúng ta một lời nào khác? Xin liệt kê ra một vài giây phút như vậy:

1) Sau cảnh làng bị thảm sát ở Bắc Hàn, tiểu đội của Jin-taek Bắc tiến vào khu đầu não của địch. Ở đây, họ mặc sức bắn giết tàn quân cộng sản. Nếu hiểu sơ qua thì thấy đây là một hành động có thể chấp nhận được, vì quân cộng sản ở cảnh trước đó đã giết hại dân làng vô tội. Tụi nó đáng chết, theo đúng logic của phim đã nêu ở trên. Tuy vậy, khi Jin-tae chuẩn bị giết một sỹ quan địch, tên này đã thốt lên một câu mà đã làm cho lòng tôi chạnh đi: “Mày chỉ là một quân cờ dơ bẩn của đế quốc Mỹ!” Hắn nhổ vào mặt Jin-tae một cách đầy kiêu ngạo, rồi thì bị lửa thiêu cho chết. Và rồi tôi nghĩ lại, thực ra sẽ chẳng có thay đổi gì nếu ta đổi chỗ đứng của hai phe trong cuộc chiến. Phim vẫn sẽ diễn ra như thế, Jin-tae sẽ chửi tên sỹ quan kia: “Mày là tay sai của Trung Quốc và Liên Xô!” và phần lớn khán giả sẽ không thể nhận ra được sự khác biệt. Vì khi xem phim, vì dụ những phim action của Hollywood, phần lớn bộ não chúng ta đã tự động chấp nhận nhân vật tốt xấu mà tiền đề phim nêu ra, như một triết lý không thể và cũng cần thay đổi. Ta tin rằng quân cộng sản đã tàn sát người dân làng, nhưng tại sao ta tin như vậy? Vì quân Nam Hàn nói vậy. Quân Nam Hàn dựa vào đâu mà ra kết luận này? Không đâu cả, chỉ là bằng cảm tính. Vậy sao ta vẫn tin? Vì từ đầu, tiên đề phim đã đặt ra luật lệ: Nam Hàn tốt, Bắc Hàn xấu. Tất cả những gì Nam Hàn nói đương nhiên phải là sự thật. Trong câu nói của viên sỹ quan Bắc Hàn, “quân cờ” ám chỉ ai? Lính Nam Hàn? Hay nó ám chỉ chúng ta, những khán giả lười động não? Đối với riêng tôi, chính câu nói này của viên sỹ quan Bắc Hàn đã xoa dịu đi nỗi bực mình khi bị đối xử như một đứa trẻ lên ba xem phim hoạt hình trên HTV7 vào lúc 7g mỗi tối.

2) Cảnh Jin-seok đánh nhau với một tù nhân Bắc Hàn. Jin-tae lấy việc xem tù binh đánh nhau làm thú vui. Jin-seok muốn “thách thức”anh mình và nhảy vào vòng đấu. Ngoài sự căng thẳng giữa hai anh em ra, cảnh này là một biểu tượng đau thương cho cuộc chiến huynh đệ tương tàn lúc đấy. Jin-tae hỏi Jin-seok: “Em làm gì vậy?” Jin-seok trả lời: “Đây chẳng phải là một trò chơi sao? Phải đánh nhau hoặc là chết đói.” Sau đó anh nói với tên tù binh: “Chúng ta phải đánh nhau cho đến khi một trong chúng ta không đứng dậy được nữa. Chúng ta phải đánh đến cùng.” Lời nhắn nhủ ở cảnh này là sao? Jin-seok và tên tù binh kia tượng trưng cho ai? Họ đánh nhau đâu có phải là do ghét nhau hay là vì lý do khác? Chết vì đói, trong bối cảnh chiến tranh lạnh, có hàm ý gì? Những người đứng ngoài cổ vũ là ai? Đánh đến chết hoặc là chết vì đói, một sự lựa chọn đau thương và không dễ dàng chút nào.

3) Cái chết của Young-shin. Khi Jin-seok về thăm lại nhà cũ thì gặp cảnh Young-shin bị lực lượng điều tra chống Cộng Nam Hàn giải đi vì tội phản quốc. Tôi xin trích lại đoạn đối thoại giữa viên sỹ quan và Young-shin vài phút trước khi cô bị bắn.

-----
Sỹ quan : KIM Young-shin, 23. Gia nhập Đảng Cộng Sản vào ngày 23 tháng 6. Chúng tôi có chữ ký của cô ta.
Young-shin: Tôi chỉ làm vậy để được nhận thức ăn. Tôi không biết nó là cái gì.
Sỹ quan : Cô ta đã làm việc cho Đảng Cộng Sản 35 lần, và tham gia vào nhiều cuộc biểu tình.
Young-shin: Nhà tôi lúc ấy sắp chết đói. Tôi phải tìm thức ăn bằng mọi giá. Chính phủ Nam Hàn đã không cho chúng tôi cái gì cả!
Sỹ quan : Cô im đi!
-----

Một câu trả lời khá hoàn chỉnh, nếu không nói là trúng phóc, cho câu hỏi trước của tôi: “Chính phủ Nam Hàn tốt hơn chính phủ Bắc Hàn?” Một cảnh phim thật đau lòng. Sau đó, tên sỹ quan cáo buộc Young-shin đã ngủ với lính Bắc Hàn, do vậy cho nên cô mới không chịu đi sơ tán. Young-shin một mực phủ nhận lời buộc tội này, nhưng Jin-tae bị phân tâm cho nên đã không chịu đưa cô ra khỏi khu nguy hiểm. Vài phút sau, trước khi trút hơi thở cuối cùng, Young-shin nói: “Làm sao em có thể chết bây giờ được? Những người em trai của chúng ta...những người dân...Jin-tae!” Cô có hàm ý gì? Phải chăng cô muốn còn sống để chăm sóc cho các em mình. Lưu ý răng Young-shin không có em trai, mà muốn nói đến Ji-seok và đứa con trai út của nhà họ Lee. Còn khi cô nhắc đến những người dân (phụ đề tiếng Anh dịch “people”), cô muốn nói gì?

4) Cuộc gặp gỡ cuối cùng của hai anh em nhà họ Lee tại trận...Cuối cùng thì mong ước của tôi được xem phim từ bên kia chiến tuyến đã thành sự thật! Không hẳn như vậy. Nhìn rừng lính Bắc Hàn bị máy bay phản lực của Mỹ nã đạn lốp đốp vào, xác ngã xuống mương từng lớp như sung rụng, vừa thấy chán đời vừa thấy mắc cười. Đành rằng cũng có một chút sự thật trong đấy vì đúng là trong chiến tranh phe tư bản có hỏa lực không quân mạnh hơn gấp nhiều lần, tôi không hỏi không nghĩ các nhà làm phim muốn chứng minh điều gì với cảnh trên...rằng phe Mỹ-Nam Hàn oai hùng hơn? Xin lưu ý, oai hùng hơn không có nghĩa rằng đấy là phe tốt (những phim chiến tranh hạng B của Mỹ đã quên điều này, ví dụ như phim “Rambo”). Ngay cả khi lính Bắc Hàn bắn rơi được một máy bay của Mỹ (bắn rụng đúng theo kiểu Việt Nam, tức là bằng AK47 và tiểu liên, chứ chưa phải là hỏa lực phòng không), con chim sắt cũng phải lao đầu vào lô cốt, lấy thêm mạng mấy anh lính cộng sản ốm đói. Thiệt là bó tay mấy ông cố vấn quân sự cho phim! Nhưng thôi hãy tạm tua qua đoạn này. Sau một hồi Nam Bắc nhập trận, lực lượng cảm tử quân, gọi là “Kỳ Quân” của Jin-tae đã đến chi viện cho phe Bắc Hàn. Jin-seok tìm cách tiếp cận anh mình, nhưng Jin-tae đã hoàn toàn mất ký ức về người em trai. Hắn chỉ biết cầm baronê đâm loạn xạ, mồm luôn chửi bới: “Bọn Nam Hàn khốn kiếp! Chết hết đi cho tao!” Jin-seok cố ôm chầm lấy anh, với hy vọng Jin-tae sẽ nhận ra mình, nhưng cũng vô ích. Trận đánh áp sát ngày chàng đẫm máu. Nhận thấy tình hình không ổn, phe Nam Hàn thổi lệnh rút quân. Lúc này, Jin-seok đã tuyệt vọng. Anh áp hai tay vào mặt của anh mình thật mạnh rồi nói vài lời. Thật kỳ lạ, Jin-tae bề ngoài trông như một con quái vật điên loạn, nhưng khi nghe mấy lời này lại anh liền lập tức tỉnh lại. Trong một nghĩa cử anh hùng cuối cùng, anh thuyết phục Jin-seok đi trước, rồi ở lại quyết tử với quân Bắc Hàn...

Một cảnh phim đầy xúc động. Có khá khiều điều đáng để phân tích qua đoạn phim này, nhưng tôi xin chỉ tập trung vào một điểm duy nhất: Jin-tae nhìn thấy Jin-seok đã không thể nhận ra em mình, nhưng khi nghe Jin-seok kể về quá khứ thì lập tức nhận thức được lỗi lầm của mình.

-----------------------------
Ý nghĩa của cây bút
-----------------------------

Sau khi đã phân tích mặt chiến tranh của phim, tôi thấy nó có khá nhiều lỗ hổng, những cliché căn bản mà những người làm phim, vì ham mê các hiệu ứng khói lửa, đã mắc phải. Họ đã quên mất tính thực và tính công bằng trong phong cách dựng phim. Tuy vậy, nói từ một góc độ nào đó thì cũng không thể phủ nhận rằng nguồn kinh phí khổng lồ của bộ phim, phần nhiều được đổ vào kỹ xảo điện ảnh, đã góp một phần không nhỏ vào sự thành công của nó. Dù gì đi nữa, đây cũng là bộ phim đầu tiên đánh trực diện vào chủ đề chiến tranh Hàn Quốc được đầu tư rất công phu và với một dàn diễn viên gạo cội của điện ảnh Nam Hàn. Đoàn làm phim đáng được cho một tràng pháo tay đơn giản vì họ đã tạo nên được một tác phẩm có thể cạnh tranh được với làn sóng phim cùng chủ đề của Mỹ đang tràn ngập thị trường phim ảnh thế giới. Nhưng vẫn phải trở lại với câu hỏi mà tôi trăn trở từ đầu bài viết này, sức hút ghê gờm nào đã quyến rũ được 1/5 dân số Nam Hàn đến với rạp? Đó không thể là sự tinh tế trong cách xây dựng nhân vật. Hai anh em nhà họ Lee là hai nhân vật xa rời thực tế nhất mà tôi từng được xem: họ quá hoàn hảo, quá một chiều!

Tôi xin mạo muội đưa ra một giả thuyết. Đó chính là sự đơn giản trong cách mà bộ phim truyền đạt cho khán giả thông điệp của nó. Đã là chiến tranh thì phải có mất mát. Đã là chiến tranh thì phải có mềm yếu, phải có hèn nhát, và tất phải có sai lầm. Đã là chiến tranh không có kẻ thắng, chỉ có kẻ bại trận. Nhưng những chân lý này không có một ý nghĩa quan trọng trong bộ phim, bởi vì “Tình anh em” KHÔNG PHẢI LÀ MỘT BÔ PHIM VỀ CHIẾN TRANH. Thông điệp chính của nó không phải là một lời phán xét ai đúng, ai sai trong cuộc giằng xé lãnh thổ một cách điên loạn của hai dòng tư tưởng Tư Bản – Cộng Sản mà hai con tốt bị thí chính là hai miền Bắc-Nam của một đất nước nhỏ bé ở Đông Á. Như tên gọi giản đơn của nó, bộ phim muốn tôn vinh một mối quan hệ son sắt giữa hai nhân vật chính, một mối kết dính mà tôi nghĩ sẽ vẫn hiện hữu DÙ CHIẾN TRANH CÓ XẢY RA HAY KHÔNG. Chiến tranh đã xảy ra, và tình yêu giữa Jin-tae và Jin-seok được đẩy lên một tầm cao mới. Nhưng như một cuộc thí nghiệm hóa học, cái ta quan tâm nhất chính là câu hỏi: “ta bắt đầu ở đâu, và đích đến là gì?” dù cho có phải mất bao nhiêu lần thử để đạt được kết quả này. Chẳng qua, đoàn làm phim đã đưa Jin-tae và Jin-seok vào cuộc thí nghiệm khó khăn nhất, gian nan nhất, và họ đã thành công. Và kết quả thì ta đã thấy.

Trong bối cảnh người làm phim cố truyền đạt một thông điệp đơn giản về tình huynh đệ giữa hai anh em họ Lee, thì hình ảnh cây bút mà Jin-tae đã tặng cho Jin-seok là một biểu tượng đầy ý nghĩa cho mối quan hệ cao cả đó. cây bút là lý do mà bộ phim đã bắt đầu, và nó đã có mặt ở đoạn cuối để khép lại một cuộc điều tra đầy ý nghĩa. Ở năm 1950, nó là sự minh chứng cho tình cảm giửa Jin-seok và Jin-tae, và nó đã theo một trong hai người cho đến khi họ chia tay năm 1951, và gặp lại với một ý nghĩa khác năm 2004. Jin-tae tặng nó cho em trai để truyền đạt điều mà anh mong muốn nhất từ sâu thẳm đáy lòng mình: Jin-seok được đi học. Jin-seok trao lại nó cho Jin-tae trước khi chết cũng là để nói ra ước muốn mãnh liệt nhất của mình: Jin-tae được về nhà một cách an toàn. Em giữ lời, anh thất hứa, và ta có một chủ đề để làm phim, có một câu chuyện cảm động mà tính giản đơn và chất phát của nó đã bồi đắp cho sự mất mát về tính thực và độ tinh vi về xây dựng nhân vật. Dò lại cốt truyện, ta hiểu rõ hơn thông điệp này trong cảnh trước trận đánh cuối cùng. Viên sỹ quan hỏi người em, lúc này nôn nóng muốn ra trận để tìm lại người anh: “Cậu làm điều này cho ai, cho anh của cậu hay là cho quốc gia của cậu?” Sự im lặng của Jin-seok đã truyền đạt ý nghĩa sâu thẳm nhất của anh: hoàn toàn không có một sự quan tâm sâu sắc nào về vận mệnh quốc gia hay một lòng trung thành cao cả với chế độ Nam Hàn. Nghĩ cho cùng, Bắc Hàn hay Nam Hàn, Tư Bản hay Cộng Sản, miễn là có một cơ hội để gặp lại anh mình, Jin-seok sẽ cố thử. Đó chính là thông điệp đơn giản nhất mà đoàn làm phim muốn gửi gắm đến khán giả.

Friday, February 23, 2007

Professeur Jube au 1er jour de travail

Finalement je me suis accédé au niveau de demi-prof...c'est-à-dire être un « tutor » à mon université américaine. Que cela est dure et triste ! Je suis étudiant universitaire depuis 3.5 ans et je ne fais jamais des exploits pareils...Toujours un clochard qui n'a rien à faire.

Mais bref, depuis hier je suis officieusement le tutor pour des cours de français et d'économie d'introduction. Trop d'extase de ma part !!! Ouais finalement je peux apprendre le français aux jeunes filles américaines... lol no je rigole, bah...bien sûr vous vous dites : « mais qu'il est complètement malade ! »

En tout cas, voici un poème que moi et mon tutee nous avons construit ensemble pour le cours de français de 3e semestre. Dans ce poème, intitulé « La Amour Pur », il faut montrer qu'on peut maîtriser l'usage des pronoms relatifs comme « qui » et « où ». Et bah j'en suis très fier.

--------

L’Amour Pur


La main que j’ai touchée

Le visage que j’ai vu

Le roman que j’ai lu

Me font t’aimer plus.


La chaise où nous nous sommes assis

La table où nous avons diné

Le parc où nous nous sommes rencontrés

Me font t’aimer plus.


La pomme que j’ai mangée

Le vin que j’ai bu

Le film que j’ai vu

Me font t’aimer plus.


La piscine où tu nages

L’argent que tu hérites

La villa où tu habites

Me font t’aimer deux fois de plus !


-------

C'est vraiment quelque chose, n'est-pas ? Et voici le poème original :

Le Message Jacques Prevert
La porte que quelqu'un a ouverte
La porte que quelqu'un a refermée
La chaise ou quelqu'un s'est assis
Le chat que quelqu'un a caresse

Le fruit que quelqu'un a mordu
La lettre que quelqu'un a lue
La chaise que quelqu'un a renversée
La porte que quelqu'un a ouverte

La route ou quelqu'un court encore
Le bois que quelqu'un traverse
La rivière ou quelqu'un se jette
L'hôpital ou quelqu'un est mort.

Tuesday, February 13, 2007

Valentine Day's Card for em - Biết hay nên biết?

Bồn năm trời, 48 tháng, bấy nhiêu đó nhân với 30 ngày, hàng vạn giờ, hàng chục, trăm vạn phút, còn bao nhiêu giây? Đời người ta đếm mãi được đến đây?

Cuộc sống trôi đi nhanh, nhanh quá. Thoắt một cái mà đã hết một chương khác. Thoắt một cái là lại thấy từ suối ra sông, từ sông ra biển, từ biển ra đại hải. Jube đã làm được những gì, đã đánh mất và tìm được những gì? Không có gì cả. Nhiều, nhiều lắm. Cả hai chục năm vậy mà đã tan thành mây khói sao? Jube tự hào là chưa bao giờ phải hối hận cái gì cả, làm thì đã làm, đúng thì tốt, còn sai thì đã sai và sẽ có thể làm lại. Đã kiêu hãnh là đời mình như một dòng sông dài bất tận, từ núi đổ xuống đồi, từ đồi qua rừng rậm, từ rừng rậm vào đồng bằng, từ đồng bằng lách qua cách rãnh ruộng, dưới cây cầu, vào thành phố, thăm từng nhà lớn bé, chào người lớn, nắm tay trẻ con v.v. Không có một quy luật, không có một ràng buột. No string attached. Pas des contrats sous-entendus. Yêu thì yêu cho hết, ghét thì ghét không tha. Nói ra không sợ ai cười ai chê, giữ lại để mình mình biết.

Nhưng để được gì? Và đã được gì? Không nhiều. Không ai biết, chẳng ai hay. Cũng phải vậy thôi. Đã chọn thì ai cho chọn lại? Và nếu có chọn lại, ai biết sẽ ra sao, tốt hay xấu? Jube đã có thể chạy với trời với đất, ganh đua với bạn bè, tranh giành phần hơn trong cuộc sống, để rồi lên cao, lên cao mãi, cho đến khi nào ngã thẳng cẳng xuống đất buốt lạnh. Lấy, chiếm, cướp, cứ thế mãi, cho đến khi nào nhận ra là mình không có gì.

Và có thể Jube đã sẽ hạnh phúc hơn.

Có thể lắm.

Cả bốn năm cấp ba đã để làm gì? Âm nhạc, bạn bè, triết học, ngâm nga thơ ca, những đêm trăng tròn ngồi nói miên man chuyện trời chuyện đất. "Nếu có thể làm lãnh đạo, tôi sẽ thế này...bạn sẽ thế kia...anh sẽ thế nào?" Ban ngày tìm chỗ nào có nắng mà đứng cho đỡ lạnh. Chơi memory game với V. Eiffel tower, Tokyo Tower, spoon, Mr. Ruddock, ... không thể nhớ mãi hết. V., I miss you. I could almost feel that although we are thousands of miles apart we are just right across from the screen, bound by this unbreakable link that is merely a recollection of the sum of my past memories. Thank you for existing. Thank you for leading. Thank you for the courage that you have instilled in me by demonstrating the same quality in yourself. "O...o......O" I will never forget. Will never let melt into countless other seemingly insignificant encounters that have long since faded away from my old and weary existence. That is a promise, one of a very few that will stand the test of time. Very probably.


Khi bước qua cổng trường WS lần cuối cùng để vào đời, Jube đã nghĩ, "Fuck! What have I done with my life? Nothing. Absolutely nothing." Đã tự hứa rằng sẽ không như thế nữa, sẽ chăm, sẽ cố, sẽ gắng, từ đây sẽ khác. Để rồi Jube chắc sẽ phải làm thế một lần nữa, bước lên bục tốt nghiệp của GC, cũng lại chuẩn bị vào đời, mà thầm khóc, "Biết hay nên biết?"

Biết hay nên biết? Câu hỏi ngớ ngẩn của Jube làm cho bạn cười. Câu hỏi vô nghĩa của Jube làm cho bạn bối rối. Ừ, tớ hỏi bạn đấy. Biết hay nên biết? Biết để suy nghĩ, để tính toán, để sử dụng hết các khả năng của mình để vượt qua, để chiến thắng, để tiến tới. Nên biết? Có nghĩa là không biết, nhưng hơn thế nữa, có nghĩa là chưa biết, có khả năng sẽ biết, mặc dù có thể không muốn biết, nhưng trên hết vẫn là nên biết. Nên biết để làm gì? Không để làm gì cả. Nếu chỉ nên biết thôi thì sẽ không đi tới đâu, không được thưởng, không được thương, không được trân trọng, được giúp đỡ. Nếu chuẩn bị biết thì đã quá trễ so với người ta, nhưng nếu không thèm biết mặc dù biết rằng cần phải biết thì là vô vọng, rỗng tuếch, tự cao tự đại, và có thể trong một vài trường hợp, là tự kết liễu đời mình. Hết biết!

Biết để hòa đồng, để một người như bao vạn người, để tồn tại, tiến hóa. Để vui nhưng không vui. Để được trao ý nghĩa của cuộc sống.

Nên biết để không bị ép buộc, bị kiềm chế, để TỰ DO, để tháo chạy! Để không vui nhưng vui. Để săn đuổi nhưng sẽ không bao giờ tìm được ý nghĩa của cuộc sống.

Jube xin nhắc lại một lần nữa, nên biết không trùng nghĩa với không biết, mặc dù hai khái niệm này khá là tương đồng. Không biết thì không bị ép buộc nhưng không thấy thoải mái, được tự do nhưng không tháo chạy. Không vui nhưng không vui. Và trên hết, đã không biết thì không cần phải săn tìm giá trị của cuộc sống, và vì vậy không bao giờ phải đau khổ vì không tìm ra.

Vậy đó. Another dichotomy of my life. Biết hay nên biết?

~~~

Em biết. Anh nên biết. Anh đã luôn nên biết và không thèm biết, mặc dù rằng anh biết rằng anh cần phải biết. Đã luôn săn đuổi cái đẹp của tạo hóa trong công viên gần nhà, hết vạch lá lại đến tìm hoa, để rồi rốt cuộc phải đau khổ vì lá héo hoa tàn, nhưng mừng thầm vì đã cất bước, đã giang tay, đã thất tha thất thiểu để làm những gì mình thích. Lúc mới gặp em, anh thấy em rõ ràng quá, đơn giản quá, có mục đích quá. Và anh đã mỉm cười như anh đã làm với bao người khác. Nhưng càng ở gần em, anh càng khát khao muốn biết, muốn thấy, muốn chạm vào, được hôn đóa hoa ngọt ngào trong công viên gần nhà ấy. Anh đã chán phải trốn chạy, chán phải tự an ủi mình rằng mình đã cố, đã thử, nhưng người tính không bằng trời tính. Chán phải tủi thân từ ngày qua ngày mặc dù trong thâm tâm thì tự hào rằng đây thì vẫn là đây. Ôi chao? Đây là gì nếu không có ấy? Ấy có hiểu cho lòng đây không? Từ ngày có ấy, đây đã hết muốn đi đó đi đây, đi đông đi tây.

Đây chỉ muốn ở như vầy với ấy. Như bao người khác. Vì đây đã biết thèm muốn hạnh phúc. Nhưng để làm vậy, đây phải chịu đánh mất chính mình, phải dám nhảy từ trên núi cao xuống biển sâu, chỉ giữ lại trong lòng hình bóng của ấy sâu trong lòng đại dương đang mỉm cười với đây. Phải dám vứt bỏ hết.

Đây sẽ cố. Nhưng trong quá trình đó, ấy có chờ được không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Saturday, February 10, 2007

Dictionary or lexicon?

Xin đính chính vì Jubinell đã dùng từ "Từ Điển" là không chính xác cho lắm. Jube xin tạm tone down "từ điển các từ tiếng Việt mượn từ tiếng Pháp" thành Danh sách các từ tiếng Việt mượn từ tiếng Pháp. Jube đổi luôn Dictionary và Dictionnaire thành Lexicon và Lexique. Vì thực ra thì nó đã là từ điển đâu? (-:

Tuesday, January 23, 2007

Từ điển đã ra lò!

Như đã hứa cách đây không lâu, Jubinell xin giới thiệu với các bạn Từ Điển các từ tiếng Việt mượn từ tiếng Pháp. Hiện tại từ điển còn đang là thinkpiece, cho nên rất ngổn ngang. Trông nó là một glossary hơn là một dictionary thứ thiệt. Ta hãy tạm bắt đầu ở đây đã, rồi sẽ tính tiếp.

Bạn nên đọc đọc trước Readme [eng] để dễ sử dụng hơn.

Hiện Jube đang trong giai đoạn tiếp research về etymology, nhưng còn lâu nữa mới có thể có một kết quả đáng xem để trình làng. Vì khi học về etymology là cả một quá trình nghiên cứu đòi hỏi phải tìm tòi rất mất thời gian. Hơn nữa, những kết quả đạt được chưa chắc là kết quả đúng, và chuyện các nhà ngôn ngữ học luôn tranh luận với nhau về nguồn gốc của các từ ngữ, cách nói cũng là chuyện thường.

Vậy tạm như vậy hén? Như đã nêu ở post trước, nếu bạn có entry to contribute, or comments to make, please feel free to leave me a note.

Francophiles, unite!

Read me for Vietnamese-French Lexicon [eng]

Instructions for the Usage of
the Lexicon of Vietnamese words borrowed from French


1) Disclaimer
The Lexicon of Vietnamese words borrowed from French, as far as both idea and content are concerned, is fully my original work. Naturally, various sources have been consulted in the making process thereof, and I continually take inputs from third-parties, with proper citations via the comment system, as I further my studies thereon. The nature of these sources/inputs are such that
1) they are in the public domain from a legal standpoint,
2) I take no responsibility for their accuracy, and
3) I am unable to disclose their identity.

All in all, I am able to neither account for nor verify the authenticity of the lexicon.
Use at your own risk.


2) Format
The Lexicon is in the format:

[vie]: [frn]: [eng]

where [vie] denotes the Vietnamese word of concern, followed by the French word from which [vie] derives its existence, [frn], followed by the English definition of [vie], denoted by [eng].

Hence, two things to keep in mind: 1) the French word is not necessarily the translation of the Vietnamese word, and 2) the English word is not necessarily the translation of its French counterpart, as origin in no way implies equivalence of meaning.

Sometimes, words in brackets have been added for clarification purposes. Take advantage of them if needed.

In rare cases, two Vietnamese entries share the same French root. In such a case, this sign will be displayed:
=>
redirecting the searcher to the appropriate term.

3) Usage
The lexicon is alphabetized by Vietnamese entries. Please make use your browser's searching capabilities as the primary tool to look up words in the three languages available.

When in difficulty, try a combination of the following:
1) Input another spelling.
2) Eliminate the usage of - (dash). The dictionary is built on the principle that these words are now a part of the Vietnamese language, hence are not transcribed with dashes in the way that recent foreign words are.
3) If you're looking for scientific terms, especially chemical names, simply don't.

4) Further Development
Feel free to contribute via the comment system. I NEED YOUR HELP! When I get enough entries I will load the lexicon onto wikipedia. I'd appreciate it very much if you:
1) Verify the authenticity of your entries.
2) Pre-format your entries to the style mentioned in 2) Format.
3) Try to post as many entries in one comment as possible.
4) Provide ANY additional suggestions. I am pretty much in shallow water at the moment.

I am also working on the etymology of the words, as to one day elevate the lexicon to the status of a dictionary. It will not yield any significant results soon. But we'll see.

~Francophiles of the world, unite!


Read me originally posted on Jan 24, 2007
Last modified, Feb 10, 2007

Danh sách các từ tiếng Việt mượn từ tiếng Pháp

Danh sách các từ tiếng Việt mượn từ tiếng Pháp
Lexique des mots vietnamiens provenant du français
Lexicon of Vietnamese words borrowed from French



- x - x - x- x - x- x -


Việt – Pháp – Anh
vietnamien – français – anglais
Vietnamese – French – English


- x - x - x- x - x- x


Xin hãy đọc hướng dẫn tại đâyLisez-moi si vous ne l'avez pas fait déjà !
Readme


---A---
alô: allô: hello!, hullo!
amiđan: amygdale: tonsil
amatơ: amateur: amateur
amiăng: amiante: asbestos
ampe: ampère: ampere, amp
an bom: album: album
a-pác-thai: apartheid: apartheid
áp phích: affiche: poster
a ti sô: artichaut: artichoke
át: as (cartes): ace (cards)
a xít: acide: acid

---Ă---
ắc qui: accus, accumulateur: battery (accumulator)
ăng kết: enquête: investigation
ăng lê: anglais: english
ăng ten: antenne: antenna

---Â---

---B---
ba ga: baggage: baggage
ba lô: ballot: bag (schoolbag)
ba lê: ballet: ballet
bazan: basalte: basalt
bazơ: basse: base
băng (đảng, chuyền, cát xét): bande: band
bê tông: béton: concrete
chó bẹc giê: chien de berger: shepherd dog
bi: billes: marbles
bi đông: bidon: water bottle
bi da: billard: pool, billiards
bia: bière: beer
chất bích: => pích
bánh bích quy: biscuit: cookie, biscuit (bánh) quy
boa: pourboire: tip
bom: bombe: bomb
boongke: bunker: bunker
bơ: beurre: butter
bơm: pompe: pump
bu gi: bougie: spark plug
áo bu giông: blouson: leather jacket
bù loong: boulon: bolt
búp bê: poupée: doll

---C---
cabin: cabine: cabin
ca bô: capot (d'une voiture): bonnet, hood (of car)
ca cao: cacao: cocoa
ca pô: => ca bô
ca pốt (bao cao su): capote (préservatif): condom
ca ra: carat: carat
ca ra van: caravane: caravan
ca rô: carreau: square, check
ca ta lô: catalogue: catalogue
ca vát: cravate: tie
ca ve: ???: ???
cà phê: café: coffee, café
cà ri: cari (curry): curry
cà rem: crème (de la glace): ice-cream
cà ra vát: => ca vát
cà rốt: carotte: carrot
cà vạt: => ca vát
cao su: caoutchouc: rubber
thùng các tông: carton: cardboard
các-te dầu: carter: oil pan (automobile)
cạc: carte: card
thùng cạc tông: => thùng các tông
cạc vẹc (bằng lái xe): carte verte (permis de conduire): driver's licence
cạc vi zít (danh thiếp): carte de visite: business card
cam: came: cam (rotating disk)
can-ke: calquer: copy, trace
cát xét: cassette: cassette
cátxê: cassé**: price
cátxcađơ (diễn viên đóng thế): cascadeur: stuntman
căng tin: cantine: canteen
compa: compas: compass
bộ com lê: complet (veston): suit
côngtenơ: conteneur: container
công tơ: compteur: counter
quay cóp: copier: to copy
cô ban: cobalte: cobalt
đậu cô ve: haricot vert: French bean
công tắc: contact: switch
cốp xe: coffre: trunk (of a car)
chất cơ: coeur (cartes): hearts (cards)
cu li: coolie: coolie
cua (gái): courtiser: to court, to flirt with
cuarơ: coureur: runner, cyclist
cùi dìa: cuiller, cuillère: spoon
cúp (thể thao): coupe: cup (sports)
cúp (điện): coupe: cut (electricity)


---D---
da ua: yaourt: yoghurt

---Đ---
đầm: dame: lady, queen (cards)
đề ba: départ: start
đề-can: décal (décalcomanie): decal (decalcomania)
điêzen: diesel: diesel
đi văng: divan: divan
đoan: douane : customs
đóc tơ: docteur: doctor
(cờ) đôminô: domino: domino
đúp: double: double

---E---

---Ê---
ê ke: équerre: scale
ê kíp: equipe: team

---G---
nhà ga: gare: (train) station
ga: gaz: gas
ga lăng: Galant: gallant, courteous
bánh ga tô: gateau : cake
găng tay: gant: glove
ghẻ lở: galeux: mangy
đàn ghi ta: guitare: guitar
áo gi lêt: gilet: waistcoast
giăm bông: jambon: ham
gôm: gomme: eraser

---H---
hóc môn: hormone: hormone

---I---


---K---
kaki: kaki: khaki
ka li: kalium: potassium
kích: cric: jack (a car)

---L---
La va bô: lavabo: basin/sink
lăng xê: lancée: get started, get going
lô cốt: blockhaus: blockhouse
lôgarít: logarimthe, logarimth
lôgic: logique, logic
len: laine: wool
lít: litre: liter
cú líp: lift (tennis): topspin
líp xe đạp: roue libre: free-wheel
ngủ líp ba ga (exp)
xe lu: road roller: rouleau compresseur
kính lúp: loupe: magnifying glass

---M---
ma lanh: malin: cunning
ma nơ canh: mannequin: mannequin
mác-ki: maquille: make-up
áo măng tô: manteau: coat
áo may ô: maillot: undershirt
me! (trong bóng đá): (faute de) main: handball
mét: mètre: meter
mít tinh: meeting: meeting
mìn: mine: mine
môtô: moto: motorbike
mô típ: motif: motif
mù tạc: moutarde: mustard
khăn mù soa: mouchoir: handkerchief

---N---
đèn nê ông: néon: neon
chất nhép: trèfle (cartes): clubs (cards)
Nô-en: Noël: Christmas
nơ: nœud: knot, bow
nui: nouilles: noodles
ny lông: nylon: nylon

---O------Ô---ô liu: olive: ô liu
ôxy: oxygène: oxygen
ôtô: auto (voiture): car

---Ơ------P---
pa tanh: patin: roller-skating
pepxin: pepsine: pepsin
pê đan: pedale: pedal
pê đê: pédé**: fag**
pianô: piano: piano
chất pích: pique (cartes): spades (cards)
pin: pile: battery
phéc-mơ-tuya: fermeture: zip
phê thuốc: fait**: high (on drugs)
phích: fiche (prise): plug
phin: filtre: filter
phóc sết: fourchette: fork
phô mai: => phô mát
phô mát: fromage: cheese
(bệnh) poliô: polio(-myélite): polio(-myelitis)
thùng phuy: : drum (container): fût

---Q---
bánh quy: => bánh bích quy

---R---
ra giường: drap: bed sheet
rađiô: radio: radio
đường ray: rail: rail
chất rô: carreau (cartes): diamonds (cards)
nhạc rốc: rock music: musique rock
ru băng: ruban: ribbon

---S---
sâm banh: champagne
sâm panh: => sâm banh
séc: chèque: check
séc đấu: set (tennis): set (tennis)
sếp: chef: boss
bệnh si đa: SIDA (syndrome d'immunodéficience acquise): AIDS (acquired immune deficiency
syndrome)
sing gum: chewing-gum: chewing gum
quần sóoc: short: shorts
ghế sôfa: sofa: sofa
áo sơ mi: chemise: shirt
sơ mi rơ mooc: semi-trailer: semi remorques
bánh su: chou: a type of French pastry
súp lơ: chou-fleur: cauliflower

---T---
ta luy: talus: talus
tà vẹt: traverse (chemin de fer): railroad tie
xe tắc xi: taxi: taxi
tăng: temps: beat
xe tăng: tank: tank
xe tăng đem (xe đạp): tandem (bicyclette): tandem (bicycle)
tăng đơ: tendeur: adjuster, tensioner: tightener
điệu tăng gô: tango: tango
típ người: type: type
chất tép: => nhép
toalét: toilette: toilet
tôn: tole: sheet metal
tông: ton: tone
dép tông: tong: flip-flop
tông đơ: tondeur: clippers
tua bin: turbine: turbine
tuốc nơ vít: tournevis: screwdriver
tuýp kem: tube: tube


---U------Ư------V---
va li: valise: suitcase
va ni: vanille: vanilla
van: valve: valve
điệu van: valse: waltz
rượu vang: vin: wine
vẹc ni: vernis: veneer
viđêo: video: video
viôlông: violon: violin
vít: vis: screw
vô lăng: volant: steering wheel

---X---
ghế xa lông: salon (fauteuil): couch
xa tanh: satin: satin
quỷ Xa tăng: Satan: Satan
xà bông: savon: soap
xà lách: salade: salad
quần xà lỏn: sarong: sarong
quả xê ri: cerise: cherry
số xê ri: série: serial number
xi lanh: cylindre: cylinder
(quần) xi líp: slip: underpants
xi nê: ciné: cinema
(đèn) xi nhan: signal: signal
xi măng: ciment: cement
xi mi li: simili: artificial (imitation)
xích lô: cyclo: cyclo
(cái) xô: seau: bucket
xơ cua: secours: spare (extra)
xi phông: siphon: siphon
xi rô: syrop: syrup
xi téc: citerne: tank
xích lô: cyclo: cyclo
xì căng đan: scandale: scandal
xiếc: cirque: circus
xki: ski: skiing
xe xkútơ: scooter: scooter
vải xoa: soie: silk
xốt: sauce: sauce
xơ: soeur: sister (nun)
đồng xu: sou: cent
xu cheng: soutien-gorge: bra

---Y---

Hi guys, thanks for reading my blog. I recently started playing piano again. If you liked this post, please consider subscribing to my Youtube channel to support me.
Chào mọi người. Cám ơn vì đã đọc blog của Jubinell. Gần đây mình bắt đầu chơi piano trở lại. Nếu mọi người thích bài viết này, hãy xem xét ủng hộ Jubinell bằng cách đăng ký kênh Youtube của mình nhé?
https://www.youtube.com/jubinell


Wednesday, January 17, 2007

Senior Symposium

So today I cleaned up the library in my house. Nói là clean-up, nhưng thực ra là get all of my shit together and throw most of it away. I found some of my I-20s, a couple W-2 forms, and a whole bunch of odds and ends. And then I found the entire collection of my High School writings, I mean it must have been like 5 kgs worth of paper. Crazy. Nostalgia.

Among them, I found my Senior Symposium, a set of 15 writing pieces that I made during the last weeks of my senior year. Reading them made me cry. The past has a funny way of making us look stupid by secretly creeping up on us and biting us in the neck when we least expect it.

Then I told myself I have to post these writings up here, because if I'm gonna remember my five years in India at all, it has to be through these writings.

Introduction to Senior Symposium

Welcome to...

My Woodstock,

A Diligent Mind





A Preface...→





A life, a youth, never ending, never satisfied.
Half a decade of peace and war, of love and hate, of disbelief and faith, of hope and despair...
of light and darkness.
It's a diligent mind, always restless, always doubtful, selfish and compassionate, greedy to attain pleasure for both itself and humanity, a diligent that accepts no limits, a diligent mind that knows no boundaries.
And here it is, it its most general form, fifteen pieces, fifteen aspects, fifteen colors of the same spectrum.

1) In the beginning
- a confused mind at this fearful arrival scene
2) Seasons of Life
- a reflective mind watching the seasons of WS
3) This Endless Walk
- a lethargic mind on an eternal path
4) The population of India
- a witty mind in arts
5) My Hand and Me
- a haughty mind who learns to accept
6) The Golden Prince
- a sarcastic mind through a vilanelle
7) What did I take with me?
- a simple mind at work
8) The Last Goodbye
- a passionate mind in love
9) A Dew that Laughed
- a beautiful mind and nature
10) God
- a rebellious mind in thoughts
11) Closing Time
- a doubtful mind in thoughts
12) A letter to a Friend
- a hopeful mind and the future
13) Before Death takes you from it
- a final mind and Life

----------------------------------//
Hotblooded Ecstasy
- a hungry mind in demonstration
(have it hot, preferably by an oven)
A Song for Life
- an inspirational mind
(listen to it while feeling the other minds)
----------------------------------//

Try to follow the order given (except for the last two items)
Enjoy the minds...!

Senior Symposium # 12 - A Letter to a Friend

There goes the bell,
Now it's heaven or hell...

To a friend who never fails,

So long it has been, hasn't it? I admit I cannot imagine how you look right now. Such long years of separation have completely wiped out any remnant of the vivid pictures of faces and places I once possessed. I apologize for the straightforwardness of my confession.

The time has come for me to leave Woodstock. Yes indeed, half a decade has passed, and once again I find myself standing on an unstable edge, wondering what the purpose of my journey is. Woodstock is past, and Providence unveils to me another vista, a hazy and uncertain world of profuse brutality. I do not know what I will do in such world, where there are no people to shout me to sleep, to walk me to tedious chapels, to wear me the appropriate clothes, day by day. The procedure is long and tiring, and I often find myself revolting against the system, to enjoy a little freedom after each rebellion. But that does not mean I can exclude myself from the Woodstock procedure, because I am afraid of what is not it. Yes I am very afraid of being in such frightful freedom that will be bestowed upon me in the near future.

It seems quite formidable, doesn't it? You need to know that in spite of copious hardship, I will not step back. At this exact moment I feel within me a rising pride that is inexplicably sublime. More than ever I realize that personal responsibility as a student, an adult, a citizen, and a human. The future from here is tough, very tough, and it is about to wink me in the eye, dead. I do not think that ever again will I be able to taste the sweet innocence that lingers about the air here, in Mussoorie, an innocence that refreshes as it refills. In America people cannot feel it. They talk and hope it but cannot live it. They can only compare it to the miserable state in which they are forever entangled. I am about to enter this unfortunate world, and poised to make a difference, to create and preserve, to change and be changed. May your friendship be with me the whole way through because I know not where the light that is supposed to guide me lies.

That's enough for a correspondence, don't you think? Pray keep in touch. You are the only source of support and inspiration I ever have, and it will cost me a great deal of grief if I am deprived of this privilege. Till then, please remember me in your prayers.

With love,

A friend who dares to fail

Senior Symposium # 11- Closing Time

Every party that starts must end. The brilliant sun, which endows this earth with its nourishing radiance in the day must leave at night time, to be replaced by the mild moon. The same goes with Woodstock. I stepped through the school gate five years back, now I must take the same step, in the opposite direction, into Life and beyond.

The cheering and congratulations that explode with an incredible momentum seem vague and distant. Beside me, the people, their faces and complexions, look no more interesting than a mass collection of colors and skins hastily squashed together to manage this ill-prepared show. Somehow, I feel sick of the thick air that begins to permeate Parker Hall. Nothing matters anymore. The world is no more than a stale and ghastly ghost floating purposelessly around me. Some guy steps up and reads an inaudible phrase. It must have been the closing ceremony, because people get up, start to cry and hug each other. I remain motionless for a very long time, longer than I have ever been before.

That night, we the seniors gather at Tavern for a final party, before each of us departs for the four corners of the world the next day. There are no teachers, no parents, only Renegades. People dance and smoke, sob and cry, and dance and drink and get drunk to boil away the tears. The nauseating smell of sweet alcohol and salty teardrops and bitter cigarettes pervade the little restaurant. A tasteless feeling creeps up and I feel like throwing up, to faint and disappear.

I rush out to the door. The peaceful air outside is refreshing and sooths the mind. No longer do I feel worries and discontentment. Leaving is difficult only because I have hardly done it before. I feel frustrated, I admit, by the fact that whatever relationships I have built, whatever I have of Woodstock, friends and teachers, memories and experiences, will be crushed by this parting, by a gust of the wind. How much crueler can life be? Yet at same time, another voice within me speaks of reasons and logic. Suffering is not difficult if there were no happiness. Life is not felt and appreciated justly if there were no deaths. Similar, new acquaintances that I make I will infinitely treasure, only by the disappearances of old ones. It is not easy to accept such cold facts, but now I really do, and I crush the sadness of the farewell under the weight of my new life, a life so hysterically and crazily unknown.

Senior Symposium # 10 - God

Who is God? Where is God? When is God? What is God?

And most importantly, why is God?

It sounds absurd. People talk faith and live faith. They die for the one called God. For him they can kill the most innocent soul. For him they can forgive the most terrifying monster. Why? The question has battled the minds of great philosophers of all time, worn them inside out, and driven them to insanity. Despite the lack of scientific proofs, the notion exists unchallenged until today.

True Christians argue that there is a God because who else could have created this beautiful universe. Furthermore, humans have far fallen from innocence and in their desperate attempt to be loved and accepted, they must seek a source of unconditional grace and mercy, which cannot be found among other humans. This leads them to God. He is like the “ground” concept in Physics: it remains neutral no matter how many electrons are taken out and given in, infinite even. In this way, God soothes the avaricious human appetite that knows no depth in wanting happiness and pleasure. Admitting that they are infinitesimal in the grand scheme of the human destiny, they degrade themselves, bowing down trembling and praying wildly for forgiveness. They call it humility and modesty. I call it cowardice and shame.

Humans are horribly flawed, that is an inevitable fact. Yet just because a person not able to excel in a field, does that mean he must submit to someone else who does it at ease? God is perfect and we are not. So what? While he sits on his glorious throne in a joyful heaven, we run life's hurdles, and we fight and lose and die. While he preaches patience, love and faith, he never really experiences them because he has no flaws. The human race deserves to be in heaven more than he does, by the way we live, struggle, wonder and accept defeat. We are the chosen creatures; we are the precious pearls of the universe which shine a holy light after countless refinements and adaptations. We are the ones.

One day, God will descend from the sky and tell us: “I forgive your sins and trespasses. Now bow down to me and I will take you to heaven. Else you know where you'll go.” Even the most notorious gangster will collapse in fear and speak mechanically of love and faith. Yet there just might be an anonymous guy, a guy who is normally uncaring and indifferent, who replies thus: “No thanks. I like my life the way it is.” To hell he will go, but to humans the fighters—not humans the pleasure seekers—he will be their new God. He deserves it more than anybody else.

Senior Symposium # 9 - The Dew that Laughed

The morning is cool, and fresh, the sky sleepy.
I took a stroll about the quiet ground
and there it was! Between the petals of
a rose so young and lovable, it laughed.

Flickering, glittering, a pearl that flashes light
Fragile and oblivious of time's deathtraps,
it smiled me in the eye with wit and care,
a look that sent my mind into the sky

The sun arose, menacingly it shot
its raging fire down the calm and sweet
breath of the peaceful night and burned away
my love, my dear, a dew that laughed.

Senior Symposium # 8 - The Last Goodbye

It was a hazy Sunday morning. The sun was breaking away from the infinitely-far horizon, struggling to be free, glittering very humbly against a lethargic sky that did not permit. I stood on the veranda, my mind confused and my mind pumping excited blood through my body. Just then, the door cracked open, and she appeared.

Still dressed in her pajamas and tired to a pair of sleepy eyes, she looked at me in obvious surprise, contemplating my reason for coming here. In her arms was her all-time-favorite dog, who shied away upon seeing me pushing my head closer to his owner. After a moment of hesitation, she walked towards me, cautiously counting her steps as if treading along a fine line between good and evil. Her delicate eyes wandered wittily. When they met mine, she quickly moved them away, like a jeweler who hid his precious stones at the sight of a suspicious character. To the vulnerable her, I was that suspicious character, evil and unwanted.

“I want to give you this card, in case I don't see you tomorrow,” I said something like that. I cannot remember correctly because the encounter up to that point remains until now a blurry dream to me.

“Oh, thanks,” she took the card, attempting to be natural and casual. Her voice was sweet but hatefully artificial. The first word was drearily separated from the second, and I could feel a powerful tension rising from he response.

“So...any final word before we part forever?” I tried to prolong the half-smashed conversation. She was still looking away, her eyes starring aimlessly at the ground.

“Mmm...have a nice vacation.” Her words reached me almost without effect. I should have known. She was using her usual implicative tone again. Not wanting to crush the already broken heart that burned with me, yet not allowing it to create a more hopeful situation, she left the topic hanging in midair. Simplistically and humbly beautiful as she was, her conscience knew no sympathy, and she was ruthless, torturing my soul without a second thought. I felt hatred engulfing my head, and I wanted to leave.

The sun had risen higher. With a painstaking effort, it shot a ray of light through the foggy sky, across the garden, and this tiny droplet found its place on her cold, emotionless face. Miraculously, the heavenly light gave her visage a new life, and it lit up in a brilliant golden color. Instantly, I found in her cruel look the familiar face I used to love. Yes I found it once again, the playful girl, the thoughtful girl, the girl of the past who died but through the enlightening sun ray appeared again to revive my soul. Her whole body was now endowed with this holy light and she could not keep help turning her head towards me. She was sad but pretty, her indifference has disintegrated, and her breathing deepened. I moved closer and immediately sensed the wonderful smell of her hair, a scent that used to evoke unfathomable madness and drive out the animal instinct in me. Yes, she once was my love, and her wittiness was a double-sided knife, lovable in those days and threatening at this moment. For an instant I felt happy and satisfied to feel the old emotions rising up again. But then I realized that I must leave before she thrust that knife at my heart once more.

“I'll miss you real lots,” I managed a content smile. Before she could impose another tyrannous act, I turned around and started walking blindly, almost stumbling over my own feet. My last goodbye ended like that. As I ran down the pathway, I started to cry, cry because I have lost something I would never regain, and cry because even if I did regain it in the physical sense, it would never want to be mine. She was still in my head, precious, beautiful and wittily brutal, but I was gone from hers forever.

Monday, January 15, 2007

Senior Symposium # 5 - My Hand and Me

Oh please! Will you STOP flipping that pen? I mean it's the middle of a class for God's sake. Here it goes again, around the middle finger, down across the palm and...up, BEND THE INDEX FINGER! Oops, too late. Where did that pen go? I hate to bend down. It's so hard to maneuver in that tiny space under the table. It's a pain.

Everybody is looking at me with accusatory eyes. It wasn't me! It's the hand's fault. Well, actually no, it doesn't make any sense. Sorry...maybe it was the lunch that has crapped my brain.

Saw that? You almost got me into trouble. It's always YOU! Have you ever done anything good? Say what, you make music? Oh please, on the old piano and the almost-broken guitar. The students don't appreciate those long, tedious pieces of that, how do you call it, Baroque period. And the talent show, you are just lucky. People get excited at times and don't know what they are screaming at; otherwise you'll be of no use except to flip that pen back and forth.

What about me? I'm not sure how much I bring to this place, but certainly more than you do. I make people laugh, well...not ALL the time, sometimes...OK, at least I try to, all right? And then I help my friends do their homework. I mean explain things to them when they don't understand. See, now THAT'S real help. What? You're saying that they don't appreciate, that they're just bored of my babbling? What nonsense, of course they like me, certainly more than a useless hand that can't even cook. Remember that time you made my friends vomit when you put raw eggs into the wai wai? Now that's pretty embarrassing. I wish I have never had you.

What's that? An essay? Unbelievable! This teacher thinks she's all that. All right, let's start. Hey you! Get your butt up and start working. We've got an essay to write man. What? What do you mean “I don't feel like it”? I didn't ask you to feel anything. You are in my control and you do what I say, alright? Now pick up the pen! Oh come on, hurry up! She's looking at me...I don't think she likes this scenario. OK, P.L.E.A.S.E...! I'm sorry about what I said, alright? That was just a joke. I beg you, little hand, I was wrong. Yes, we must live together. Only then can we contribute wonderful things to this school. Please forgive me. Right, thanks man. Now pick up that pen will you? That's right. OK, we will present what we can produce together. Here it goes: I think, you write. Yep, like that. Your swift movement is so beautiful. Capture that magnificient mountain, and early morning, the brilliant sky. I love it, how the words and phrases flow, one after another, in perfect harmony. Soon another hard-worked piece will be completed, and we both can be happy, that, whether it's a description of nature, an argument for a belief, or an explanation of an idea, the people can see that we can understand and sympathize, feel and express, appreciate and repay. That's the most wonderful contribution a student can make to his school.

Senior Symposium # 3 - This Endless Walk

T l k
h d e l
i n s a
s e s w





Mornings up, evenings down,
chapels, exams, from town to dorm;
freezing snow, maddening storm,
still “up you go!” the norm would say.

I know by heart the way:
Monkeys, the leaves, the hays in rows
The chowkidar below,
amidst a land unknown he stands.

I wish to be content
be satisfied and bend with life.
And yet, this path, a strife!
A hopeless road, exile, really.

Mondays, run hastily
to catch the assembly on time
Sundays, something sublime
Chapel awaits, a crime if fails.

I'd rather be a snail
to walk at ease and wail little
than be in the middle
of a mad race that goes around.

Mornings up, evenings down,
this endless walk astounds the world.

Senior Symposium # 1 - In the Beginning

In the Beginning

It never stopped raining...and I never stopped crying.

The world was a blur, passing by and floating like a ghost, never affecting me. Even if it did, it was not for a good cause. I was alone in this estranged dream, not knowing whether to cut it short or to prolong it to see the effects.

That dream was Woodstock, and it was scary. As I stood under the roof of my new dwelling and watched the raindrops pour down, beating on the concrete floor of the basketball court like an enraged beast, I thought of what awaited me in the future. Here I was, a helpless boy in his twelfth year of naivety, still fascinated by Captain Planet and such like heroes, and not knowing more than ten English phrases, I must face Life himself and prove myself worthy. But of what? My mind spoke of courage and dignity, yet my heart felt heavy with fear and resignation. It would be a tough fight between the two and no matter which one won, I would be a devastated creature. Such thoughts crept up and gave me the chills.

The car engine creaked, gave a few coughs and jerked forward. As the poor beast ascended the slope reluctantly, my Dad fought his momentum to stick his head out, attempting to convince me that things would be fine. It did not make a difference to me. I was the one in the trap, not him. His wave was unnatural and somewhat suppressed. I sighed in desolation at the thought of being cheated and betrayed by my own Dad. What an evil feeling that was.

“Spacing out or what?” an Indian boy that later on would turn out to be the notorious Karan Madhok endeavored to redeem my soul. I shot backward in surprise and almost fell. The dude stared at me for a few seconds, and gave an evil laugh, which was soon joined by those of my other classmates. “Let's go inside,” they spoke in a voice half inviting and half deceitful. “Hell with it,” I thought in Vietnamese and accepted their offer.

That was how everything began...