Pages

Sunday, October 29, 2006

nước Việt ta nhỏ hay không nhỏ??

toàn là nhảm nhí....

Theo thông tấn xã tuổi trẻ của Đảng và nhà nước ta (thực ra là copy lại của báo Tiền Phong), nước Việt Nam ta đã được đại đa số các quốc gia châu Á bầu làm đại diện duy nhất của châu Á vào ghế thành viên không thường trực của Hội Đồng Bảo An (HĐBA) Liên Hiệp Quốc (LHQ) nhiệm kỳ 08-09. Wow....vinh hạnh nhỉ, nhất là khi tay viết khẳng định rằng trên thế giới có đến 74 nước chưa bao giờ được bầu vào ghế này (chưa kể Việt Nam). Nhưng trước hết hãy nhìn vào danh sách các quốc gia này.

Ta có thấy nước nào mà không phải là một quốc gia châu Phi nghèo đói, một nước cộng hòa chuối/cộng hòa du lịch tút lút đâu đó ở bên vịnh Ca-ri-bê mà tên nào cũng nghe giống tên nào, một đế chế độc tài/tài phiệt (Bắc Hàn, Miến Điện), hay anh em cộng sản của Việt Nam (Lào, Cam-pu-chia)?? Bạn nên nhớ rằng trên thế giới có khoảng 250 nước có chủ quyền, và tôi đoán chắc rằng khi bạn nhìn sơ qua danh sách này sẽ ngạc nhiên bởi một nửa trong số đó bạn hoàn toàn chưa bao giờ nghe tới hoặc có nghe sơ qua nhưng bao giờ biết nằm ở đâu. Cho nên 74 nước này thực ra chỉ có khoảng 10-20 nước ra hồn.

Vậy mà thông tấn xã Việt Nam lại hân hoan thông báo rằng: "Đúng! Từ giờ trở đi Việt Nam coi như là đã cho các "nước" như So-ma-li, Marshall Islands hay Turkmenistan hít khói về mặt ngoại giao/chính trị?" What a load of crap..

Thứ hai, hãy nhìn lại bảy chữ: Hội Đồng Bảo An Liên Hiệp Quốc. Không khỏi liên tưởng đến cụm từ "đánh hội đồng" khi mà năm "ông kẹ" của hội đồng (Mỹ, Anh, Pháp, Nga, và Trung Quốc) đều là những đại gia về vũ khí hủy diệt các loại: nguyên tử, sinh học, hóa học, bạn kể tiếp đi. Bốn trong số này dẫn đầu về xuất khẩu vũ khí (TQ đứng thứ 7). Cả năm đều không ký hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân. Cả năm đều nổi tiếng với lịch sử đế quốc và thực dân của họ (Mỹ ở Nam/Trung Mỹ, TQ ở Châu Á, Nga ở khối Cộng Sản, Anh và Pháp thì thế kỷ 17-19 cả châu Phi cắn răng đè luỡi đến thấm đẫm trang sử của họ bằng máu qua các công ty nô lệ xuyên quốc gia như East Indie Company hay la Compagnie Française des Indes). Kế đến, cả năm quốc gia này đều là những người thắng cuộc sau đại thế chiến thế giới lần 2. Người ta nói "vừa đá bóng vừa thổi còi" quả không sai. Ai thắng thì viết lại lịch sử mà.

Thứ 3, cái hội đồng này năm vừa rồi đã im hơi lặng tiếng gần như cho đến phút cuối cùng khi mà xe tăng bọc thép và máy bay ném bom của Israel tiến vào nam Li-băng làm mưa làm gió trong suốt mấy tuần liền. Chưa hết, cũng chính cái hội đồng này năm 1971 đã đá văng Cộng Hòa Trung Quốc (The Republic of China), vốn là môt trong những thành viên sáng lập, ra khỏi ghế thường trực, ra luôn khỏi thành viên LHQ để thay bằng Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa (The People's Republic of China) mà không cần sự đồng ý tuyệt đối của các thành viên LHQ. Một động thái khó hiểu và mờ ám từ phía LHQ, khi mà điều 23 của hiến chương của LHQ có đoạn viết:

1. The Security Council shall consist of fifteen Members of the United Nations. The Republic of China, France, the Union of Soviet Socialist Republics, the United Kingdom of Great Britain and Northern Ireland, and the United States of America shall be permanent members of the Security Council.

Phần này của hiến chương sau đó không bao giờ được viết lại. Hay. Hay thật.

Nước Việt thực sự muốn ngồi vào cái bàn của các ông to mặt bự này? Chúng ta đã dành ra hơn 60 năm để đánh đuổi bọn thực dân, bọn đế quốc, bọn ỷ lớn bắt nạt kẻ yếu, để rồi lại ngồi cùng bàn với bọn ăn thịt uống máu người này? Để rồi khi nước Việt ta lớn mạnh ta cũng sẽ làm như họ, cũng đi hãm hiếp những nước nhỏ hơn?

Đừng có hiểu lầm tôi. Tôi yêu Việt Nam. Tôi yêu một nước Việt hùng cường. Tôi đã khóc khi nghe tin Việt Nam được vào WTO, nhưng điều kiện ra sao, ta đã phải nhượng bộ những gì, v.v. Đảng CS ta có sẵn sàng đưa các thông tin này ra báo đài để mọi người cùng bình luận, cùng phán quyết??

Và bây giờ, lại một tin vui khác cho Việt Nam. Liệu nó có thật sự vui như vậy?




Tại sao ban tiếng Việt của bbc.com vẫn im hơi lặng tiếng? Thường thì mấy ông chống Cộng ở đó nhanh lắm, chỉ sau vài ngày khi bên VN post bài thì họ đã có bài trả lời, thường thì hoàn toàn lạc đề và sai be bét...but we'll see this time.

Monday, October 02, 2006

International Food Bazaar

Sunday, 01/10/2006

I woke up to the sound of Simon and Garfunkel blasting out (i.e. soothing out) my radio/alarm clock. The mercury screen registrered 10:30am. A quick jump into the shower and then I was set. It's International Food Bazaar day! What else could be more pleasurable to look forward to?

So I head over to Tr.'s place to prepare something that would proudly and gastromically represent our country. It wasn't the ubiquitously favorite phở, nor was it the nostalgic chef-d'oeuvre of the ancient capital bún bò Huế. Limited in the student microscopic universe in terms of time and money, we have chosen nem cuốn and thịt kho tàu as our reprensentants. Not very exciting I know, but nonetheless entertainable.

Ce qu'il faut retenir en tout cas, c'était que c'était décidé il y a long temps que nem cuốn and thịt kho tàu seraient assez dignes d'être l'objet de notre adultère pendant ce jour entier! Les deux sont facile à manger, et à se substituer l'un pour l'autre. On peut en manger nous-même au fur et à mésure du processus. En plus le coût marginal d'en produire une unité de plus est bien petit, ça prend moins de 30 seconds pour un nem cuốn supplémentaire. Juste un avertissement pour les francophones, méfiez-vous du mot nem cuốn car ce n'était tout à fait la même chose que nem, ce que vous vous habituez à manger dans les restos chinois ou vietnamiens tout au long des certaines ruelles parisiennes/nantaises.

Voici le nem, ou nem rán, selon les français :















De l'autre côté, nem cuốn est un peu comme ceci :














Y-a-t-il une différence? bah oui !!! c'est le mot "rán" qui veut dire "frire" (to fry, barbecue, etc.). Par contre, "cuốn" veut dire tout simplement "rouler" ou "tourner" (to roll).

Quant à thịt kho tàu, voici ce à quoi on a voulu arriver :













Mais bon, rien n'est parfait dans la vie. En vietnamien on dit souvent : «Người tính không bằng trời tính,» ce qui veut dire plus ou moins «nous avons beau faire nos projets avec la plus grande précision, le ciel fera les siens beaucoup mieux» (Plan all you want, but the heavens' plans are better).



Enough of the introduction, let's get to the exciting part : the passing of this magnific day...and LOTS of pictures.

So like I said, at 11pm we have started. Or rather, I have arrive at the scene where Tr. has already started. What have I missed out? Tr. has already ướp (marinated) the pork in soy sauce and some secret combination of spices that she wouldn't reveal to me. In addition, she has hard-boiled about twenty chicken eggs (I make the distinction because in Vietnamese cuisine, there is a HUGE difference between eggs of chickens, ducks, geese, chim cút (quails, les cailles) etc.)

The first task was deep frying boiled eggs to be put in thịt kho tàu, as you can see below:














All of that is BOILING oil. (Aux francophones, c'est de l'huile extrêmement chaude !!) And the eggs are already taking up that disgusting burn on the outside. But being a Vietnamese, you would say YUMMY instead instead of turning your head away in animosity. Trời ơi thèm quá thèm muốn chảy nước dãi ra luôn!!! It is now 11:00am.

After about 20 eggs and 15 minutes later, this is what we arrived at:















Meanwhile, the chicken for nem cuốn is making itself useful in another pot nearby:
















While I took care of these guys, Tr. went to another kitchen and tackled omlettes. Tonnes of them. Beat them out, pour oil and a bit a vodka "cho nó bông lên" (fluffy). According to strict Vietnamese culinary guides, you make omlettes as thin as possible. That means the moment you put pour the egg mix into the pan, thin it out and pour it right out IMMEDIATELY (in about less than 2 seconds). This is extremely painstaking, but it will be worth your while because thin egg will be extremely easy to roll later on. It's also tasty. Sorry there's no pictures of this process ):


I have been so focused on cooking that I didn't notice we had competitions. Here is a picture of the famous Mexican Pozole cooking up right next to our work. As far as ingredients are concerned, I think you just need tonnes of onions and and like five pigs:















Back to our food. Want to take a peek inside that delicious roll? Basically there are eggs, pork, lạp xưởng (sausages), chicken, cabbage, cucumber and cilantro. Here is our secret:















And here is a sample of the final product. To be eaten with tương đen (hoisin sauce). I think it deserves the "picture of the blog" award:















Finally, and after hours and hours of repeatedly stretching and twisting our hands and fingers in indecent ways, we have amassed a formidable pile of edibles. Fortunately for us, on the other side of the room thịt kho tàu was also shaping up great!
















Which we have compacted into something more manageable. At 4:00pm, we headed to the Food Bazaar:

















Overall, the food bazaar was a success. There were around 60 dishes representing around 30 countries. It was what I'd call an "eating orgy." I myself tortured my stomach to the point of it breaking down, although I've got some pictures along the way too. Enjoy the international variety:

















One of my favorite dish of all time: Butter chicken (aka murgh makhani) from India, makes me think of another great dish: Tandoori chicken: "state dish" of Punjab. To be eaten with butter nan. Very fatty, very decadent, very Punjabi...I'd drooling at this very moment.

















Kabab from Turkey. Needless to say, the Turkish/Arab culinary culture has spread tremendously to Western Europe, where, in France for example, I have had amazing kabab. Yummmmy. In the picture above it's not cooked yet, but already it's looking so tasty..


















Jiao Zi, China; Bulgogi, South Korea.

















Braised Chicken in Sun-Dried Tomato Cream, Italy; Rice Roll, China.


















Mushroom with Soy Sauce, China; Noodle Kugel, Germany.



















Butter chicken, India; Vietnamese Chicken, Vietnam.


















Steamed Chicken, South Korea; Shann Noodles, Myanmar.

















Wang Kaew Wan ...Thailand.

















Chicken Tortilla Soup, Mexico.


















Japanese Curry, Japan; Badshahi Chicken, India.
















And our stall! Nem cuốn and thịt kho tàu, VIETNAM!


















I have no idea what the dish on the left is, but on the right is Hong Kong Street Special, from Hongkong.



















Paté chaud, vietnamese style. Une de peu des choses de bon que les français ont laissées au Vietnam.


















寿司 (Sushi) from Japan! My second favorite dish of the evening. Yet on the echelon of Japanese gastronomy I don't value it as highly as some other dishes, しゃぶしゃぶ for example is something that I would marry a Japanese girl just to eat everyday... Yummyy.....shabbb...shabb....back and forth, back and forth the the beef is for the taking back and forth....slurp slurp.
May I also respectfully point out that 寿司 isn't about the fish, and it doesn't have to be rolled up into little cute pieces. The term 寿司 (sushi) refers to the rice, not the seafood or the toppings. So don't be taken too aback by the picture being different from what you imagined.




And so time passed by...Soon the food bazaar came to an end. The battlefield was intense. Not a single stray of food was left:


























In the end, I was content, and feeling godly. What else could I have asked for: eating my heart out and enjoying international flavors in an educational framework...Wow.

Saturday, September 30, 2006

Header thinkpiece

How is this for a header?





This is done "simply" by print-screening a text line of font .TMC-Ong Do in Open Office, pasting to paint and resizing. I'm not fond of big programs that you can't even touch.

Up until here, it was my own ideas. Then I googled around for a touch of perfection. bloggerstatusforrealbeta provided the ultimate answer.

Then I got bored of Ông Đồ font. I found some Vietnamese thư pháp fonts instead, which are similar but cooler. These forms have been simulated from the ancient art of writing by the joint effort of Vietnamese computer and calligraphy experts. In the end, I opted for HL Thuphap 1BK upgrade. The result is quite satisfactory, as you can see in my header.

This is definitely not the end...when I get my hands on the school's photoshop I will see about adding background images.

Squid Icon

I took this picture during my trip to Japan. This mystifying squid is a resident of the Osaka Maritime Museum. I immediately fell in love with him...among various other Japanese goodies.

So I went to FavIcon from Pics and got this:
Standard x32 by x32 image. It was initially converted to an *ico file, but it looks like blogger doesn't accept them. Unhappy, I changed the extension back to jpg. Let's see how it works. Here is the animated version:
It has the word "jublog" running across.

The next step is to insert this line between my <head> and </head> tags:

<link rel="shortcut icon" href="put_the_image's_url_here"/>

which, by a personal stand of anti-corporatism, I automatically discard in favor of the Mozilla standard:

<link rel="icon" type="image/jpeg" href="put_the_image's_url_here"/>

The word is that this will only work with Mozilla Firefox because IE doesn't accept anything other than *ico files. Hmm....

*Si vous êtes francophones j'ai trouvé un site chez AFUL avec des bonnes explanations pour le faire vous-même à votre site. Ce n'est pas trop compliqué je crois.*

We'll see how it turns out.

Friday, September 29, 2006

PATRICK BRUEL - J'm'attendais pas à ça

J'ai découvert cette chanson magnifique lors de l'émission «Une nuit à Marrakech» sur TV2 le samedi, 27 mai 2006. Parmi les invités on peut compter Patrick Bruel, Saïd Taghmaoui (celui qui joue le mec arabe dans le fameux film «La Haine» réalisé par Mathieu Kassovitz [imdb|site officiel]) et Marc Lavoine (qui je vénère comme Dieu depuis qu'il a écrit la chanson «Bonjour Vietnam» pour la chanteuse belge d'origine vietnamienne Phạm Quỳnh Anh [site officiel]). Et il y avait bien d'autres figures importantes. Mais le star de la soirée évidamment était Bruel, qui a chanté sur scène et m'a volé le coeur.

En gros, l'émission était une experience culturelle très riche où on parle de la valeur cinématographique et musicale des artistes marocains (où d'origine marocaine). C'est quoi le futur du cinéma «maghrebien»? Une question digne de plus de considérations.

Bref, le lendemain j'ai trouvé l'album de Patrick Bruel, qui s'appelle «Des Souvenirs Devant...» [acheter cet album]
Ce dernier album en 2006 est actuellement un gros succès en France. Pas trop, car le pays est toujours sous la domination du MTV et ses sous-produits. Mais bon...ce qui compte c'est que je suis devenu de plus en plus obsédé avec cette chanson. Vous pouvez imaginer à quel point cela m'a touché, car pendant les deux jours qui ont suivi, je me suis occupé à transcrire cette pièce en tablature guitarique après avoir été frustré par la mauvaise qualité et de l'indisponibilité des tablatures sur l'internet. Donc le résultat finale? Voici une version assez complète de cette tablature.

Vous pouvez également y accéder sur abc-tabs, c'est marqué J'm'attendais pas à toi (2) sur le liste. Mais pour le voir il faut s'inscrire d'abord.



PATRICK BRUEL
J'm'attendais pas à toi
Des Souvenirs Devant (2006)


Transcrite pour la guitare
par Jubinell [danorma5@yahoo.com]
v1.0


Bonjour à tous. Voici ma transcription de cette chanson merveilleuse. J'ai lu attentivement les deux tablatures et les commentaires sur le site. J'espère que ma version est bien et complète.

Tout au long de cette tablature j'ai ajouté des petites annotations comme *1*. Regardez à la fin pour trouver l'explication.

Aussi je suis anglophone donc excusez moi s'il vous plaît si j'ai fait des erreurs grammaticales.


D/F#___: (200232) *1*
Gm_____: (355333) (xx0333) pour les débutants
Bm_____: (224432) (xx4432)
D7_____: (200212)
G______: (320033) (xx0033)
D/F#___: (200232)
Em_____: (022000)
Asus4__: (002230)
A______: (002220)
---
Dm_____: (200231) (x00231)
Asus4\G: (x02233) *2*
Dm\A___: (xx0765)
D\A____: (xx0775)
Bb_____: (224442)
---
Dm/C#__: (xx0665)
Dm/C___: (xx0565)

Introduction : *3*
E|----0----------0----------0---------1-0-1-0--|
B|---6--6-------6--6-------6--6----------------|
G|--7-----6----5-----4----3-----2----3---------|
D|-0----------0----------0----------0----------|

1er Couplet :
D/F# Gm
Je parlais de l'amour
Bm D7
comme on parle du temps
G D/F#
sans l'avoir vu au jour
Em Asus4 - A
sans le connaître vraiment

J'y pensais comme on rêve
j'en rêvais sans y croire
entre ces coeurs en grève
et ces histoires "pour voir"

Refrain: *4*
Dm
J'm'attendais pas à toi
Asus4\G Dm\A
j'm'attendais pas à ça
D\A Gm
j'm'attendais pas à moi
Bb Asus4 – A *5*
dans c'rôle là

J'm'attendais pas à lire
autre chose que mon livre
j'm'attendais pas à vivre
au dessus de mes lignes

1er Couplet :
Dans cette foule de gens seuls
toutes ces vies qui se frôlent
tous ces corps qui s'en veulent
ces chagrins sans épaules

On respire l'air du large
l'air du temps, l'air de rien
On veut tous prendre le large
personne connaît le chemin

Refrain

2e Couplet : *6*
Dm\A Dm/C#
Et puis j'ai vu ta tête
Dm/C Gm
un clown aux yeux qui brillent
G Dm
tes chagrins dans les fêtes
Bb Asus4 - A
et ton rire qui rougit

Si forte d'être fragile
tes peurs après la nuit
les princesses que j'ai lu
étaient moins farfelues

Refrain

Refrain :
Je courrais sans lanterne
Vers une aube qui s'enfuit
aux endroits où l'on s'aiment
il ne fait jamais nuit

J'm'attendais pas à toi
j'm'attendais pas à moi
dans c'rôle là

Et le route fut belle
de mes rêves à ma vie
croustillante de dentelle
rideaux neufs, nouveau lit

J'ai posé 1000 questions
à mon coeur, à ma tête
j'ai planté l'vieux garçon
au milieu de ses peut-être

Tous ces jours plus pareils
tous ces matins parfaits
où tes yeux me réveillent
dans un rire un secret

J'm'attendais pas à ça...


------------
Annotations:
*1* A/B signifie l'accord A joué avec la note B en bas.
*2* A\B signifie l'accord B joué avec la note B en haut.
*3* Mon introduction c'est similaire à la modification de msi, mais je l'ai transcrit indépendamment (:
*4* Vous pouvez jouer des accords plus traditionnels pour le refrain si vous voulez, mais en écrivant Asus4G, DmA etc.,
je voulais souligner l'intensité de la progression fa – sol – la en haut des accords.
*5* Dans les deux tablatures j'ai trouvées c'est toujours Dm, mais je crois que Bb marche beaucoup mieux.
*6* Je n'ai pas trouvé la transcription pour cette partie. Personne ne l'ai fait? Ce qui est marrant, c'est que les accords ici sont similaires à ceux à l'introduction.
------------

N'hésitez pas de m'envoyer des questions/suggestions/corrections.

Jubinell
- « Share to try, buy to love. »
- « Sharers of the world, unite ! »

Oldboy - Điện ảnh Hàn Quốc lột xác hay phá giới?


Bài viết của Jubinell trên trang web MoviesBoOm ngày 06/11/05.

Bộ phim Oldboy là một trong những phim mà mình yêu thích nhất. Phải nói rằng phim đã thay đổi rất nhiều cách nghĩ của mình về mọi thứ. Sau đây là hai bài bình luật và phân tích sâu về bộ phim này mà mình đã viết cách đây khoảng 1 năm.



Đây là các chi tiết của phim:

Tên phim: Oldboy (Hangul: 올드보이, tạm dịch "Cậu bé già")
Năm sản xuất: 2003
Đạo diễn: Chan-wook Park [imdb|wiki]
Thể loại: Hành động, giật gân, tình cảm
Các diễn viên chính: Min-sik Choi, Ji-tae Yu, Hye-jeong Kang

Tiểu sử trên IMDB [en]
Trang web chính thức [jp]
Mục từ trên bách khoa toàn thư wikipedia [en]

Bình luận:

Nói đến điện ảnh châu Á, không ai không thể không nhắc đến các chủ đề tối kỵ, các vấn đề bị xã hội tẩy chay và không bao giờ được đưa lên màn hình. Hãy xem Bollywood của Ấn Độ làm ví dụ, chỉ gần đây thôi, "luật" cấm hôn trên màn hình mới dần được thả lỏng. Tuy nhiên đối với đa số công chúng, những cảnh "ướt át" trên màn hình vẫn thường bị coi là cấm kỵ. Ở VN thì còn phải đợi lâu hơn nữa. Có thể coi Nhật coi như là nước đã đi xa nhất, với nền điện ảnh khiêu dâm lớn nhất nhì thế giới với đủ chủng loại, mẫu mã, v.v. Đó là sex, còn về bạo lực?? Mình có thể nhắc ngay đến đạo diễn 三池崇史 [en|jp] (Takashi Miike) với các bộ phim rùng rợn và tởm lợm đến phát khùng như "殺し屋1" (Sát thủ số một), "ビジタQ" (Người khách Q), và "オーディション" (Buổi phỏng vấn). Miike có die-hard fan ở Nhật và cả nước ngoài, và phim "Buổi phỏng vấn" vừa được totalfilm bầu vào danh sách 50 phim rùng rợn nhất của mọi thời đại.

Ở Hàn Quốc thì sao? Dân VN thì rất quen với các bộ phim tình cảm ướt át nhiều tập rất rập khuôn và ăn tiền của HQ. Cốt truyện y chang nhau: chàng yêu nàng, nàng yêu chàng, hoặc yêu ai khác, chàng bị tông xe, hay bị 1 bệnh bất đắc kỳ tử (máu trắng, tim, phổi v.v.) nàng phải hiến máu hay hiến tim cho chàng. Sau 125 tập, chàng bắt đầu tỉnh dậy và tìm lại cho mình cuộc đời. Sau 250 tập, chàng đã lại biết yêu nàng. Nhưng đã hết đâu?? Bố mẹ chàng bắt đầu phản đối kịch liệt quyết định của chàng lấy 1 cô gái bị dị tật như nàng. Vượt qua bao nhiêu khó khăn, chàng vẫn quyết tâm bù đắp cho nàng. Rồi sẽ ra sao? Mời quý vị xem tiếp phần 2 sẽ được phát vào năm sau.

Vào trong bối cảnh đó, phim Oldboy được xem là một sự lột xác hoàn toàn về cả triết lý lẫn cách thể hiện. Có thể bạn đã xem Oldboy, và cho rằng nó không phải là phim đầu tiên phá lệ, và có thể bạn đúng, vì tôi rất ghét phim HQ cho nên không tìm hiểu nhiều để chứng minh cho những gì mình đã nêu. Nếu là vậy, xin cho xin lỗi trước. Còn nếu bạn chưa xem, tôi xin báo là phim sẽ làm thay đổi hoàn toàn cách nghĩ của bạn về phim châu Á (nếu bạn chưa xem phim Nhật dạng của Takashi Miike). Tốt nhất là bạn nên ngừng đọc thread này và đi xem nó đi. Tôi sẽ cố không để lộ chi tiết của bộ phim, nhưng tôi không đảm bảo là bạn sẽ không đoán ra.

MINOR SPOILER AHEAD...

Điều thứ nhất làm cho tôi nhảy sựng lên khỏi ghế của mình chính là cốt truyện táo bạo và cực kỳ nguyên bản của phim Oldboy. Tôi phải nói rằng ngoài Memento, Saw và the Usual Suspects, Oldboy có cốt truyện cuốn hút thôi ngay từ những giây đầu tiên nhất, và một đoạn kết gây sốc nhất! Điều thứ hai là mức độ bạo lực và khiêu dâm của phim khá cao (có thể mức khiêu dâm không cao lắm, nhưng sau khi xem phim bạn sẽ hiểu tôi muốn nói gì). Điều thứ ba là các cảnh bạo lực và khiêu dâm của Oldboy không giống với Hollywood...bạn có thể nhớ Chuck Norris [imdb|wiki] và Sylvester Stallone [imdb|wiki] cầm AK47 trong "Missing in Action" và "Rambo: First Blood Part II" và bắn gục hàng trăm lính VN mà không đổ một giọt mồ hôi, hay bạn có thể xem Jamie Pressly [imdb|wiki] làm tình với hết anh này đến ông kia một cách khó hiểu trong "Poison Ivy: The New Seduction." Nhưng trong Oldboy, bạo lực không tràn lan mà tập trung, và rất "khó nuốt" vì nó cận cảnh quá. Bạo lực cũng không phải nổ bồm bộp như bắp rang như trong các phim Hollywood, mà được che chắn và bảo vệ, và được cho ra vào đúng lúc bạn không nghĩ đến. Các cảnh tình dục cũng vậy, không tràn lan, nhưng lại táo bạo hơn. Quan trọng nhất, bạo lực và tình dục trong Oldboy có 1 mục đích chứ không phải vô vọng như các phim mainstream của hollywood. Nhất là tình dục, sau khi bạn xem hết phim bạn sẽ hiểu tôi nói gì. Bạn sẽ thấy shock, có thể thán phục, có thể ghê rợn, như chắc chắn là bạn sẽ bị sốc!

Điều thứ tư là triết lý của phim Oldboy khá thuyết phục. Có một ít của Khổng Tử, của đạo Phật, của thuyết sinh tồn đan quyện vào nhau. Để nêu sơ một ví dụ, Oh Dae-Su thường hay nói: "Nếu bạn cười thì cả thế giới sẽ cười với bạn. Nếu bạn khóc thì bạn sẽ khóc một mình," câu này có hàm ý gì? Theo triết học phương Đông thì ta nên hòa hợp với thế giới quanh ta để sống còn. Tuy nhiên, câu nói này lại kèm theo một ẩn ý sâu xa về một cuộc sống vô nghĩa và tuyệt vọng mà triết học gia thế người Pháp Albert Camus [en|fr] đã dày công phân tích (trên đường đi tìm chân lý, bạn sẽ phát hiện ra rằng thế giới này vô nghĩa, nhưng từ bỏ nó đồng nghĩa với việc từ bỏ các mối quan hệ và gia đình, bằng hữu hay giai cấp để một mình tự tạo một ý nghĩa mới, một con đường đầy chông gai và gian khổ đến nỗi nhiều người sẽ "khóc một mình," để rồi đầu hàng và trở về với thế giới xô bồ kia). Các câu thơ, câu văn Hàn Quốc đọc nghe rất "mát tai" (mặc dù là tôi xem bản tiếng Anh đã thấy rất logic rồi, hiểu tiếng HQ chắc chắn sẽ hay hơn). Đó là một điều rất đáng quý: một bộ phim mà cơ thể là Tây nhưng tâm hồn lại là ta! Tôi chỉ mong nền điện ảnh VN sẽ phát triển theo hướng cân bằng này.

Điều thứ năm, và là twister (đoạn giật?) của phim, tôi sẽ không tiết lộ cho các bạn. Nhưng nó làm đảo lộn tất cả các giá trị truyền thống của gia đình và con người châu Á, đảo lộn luôn cả các giá trị đó ở châu Âu. Thông điệp của phim dành cho bạn, nói ra mà không có kèm phim đi theo, là một thông điệp điên rồ, và nếu không có phim, bạn sẽ nhổ vào nó và ngoành mặc bước đi.....Nhưng bộ phim Oldboy nó đặc biệt như vậy, nó dám chen ngang vào đó một thông điệp láo lếu, mất dạy mà không sợ bị mất khán giả. Bởi vì thông điệp đó đẵ được truyền đạt một cách rất thuyết phục, rất hợp lý, và rất "con người với con người." Dù bạn có khó tính đến đâu cũng không thể không mủi lòng và tự đặt cho mình các câu hỏi: "Liệu có thể...?" "Liệu có phải là sai...?"

Điều thứ sáu, và cũng là điều cuối cùng, là nhạc phim. Phim hay mà nhạc dở thì cũng như là ăn bánh phở thơm nhưng nước mặn chát. May mắn cho ta, Yeong-wook Jo [imdb] đã tạo nên một không khí lãng mạn và giật gân tuỳ vào lúc cần thiết của phim. Trích đoạn bản giao hưởng "Bốn mùa: Mùa Đông" của Vivaldi, kết hợp với các điệu valtz theo kiểu Chopin, lâu lâu lại được đổi tông bằng những khúc nhạc điện tử hiện đại làm cho ta có một cảm giác lâng lâng như một cành hoa giữa một cánh đồng rộng lớn: uốn lượn và được đưa đẩy tùy theo chiều gió. Lại một lần nữa, Oldboy cho thể sự kết hợp hài hoà giữa tây và ta, giữa cổ điển và hiện đại. Và nó làm cho phim phong phú hơn và ít bị một chiều hơn.





Phân tích sâu:


Chú ý: Xin ngừng đọc nếu bạn không muốn mất vui khi xem phim.

MAJOR SPOILER AHEAD...



Mình khá ngạc nhiên khi thấy trong diễn đàn có nhiều bạn cho rằng thực ra thì cuối cùng chả có sự loạn luân nào, rằng Mido đã biết Oh Dae Su là cha mình và Oh Dae Su cũng vậy. Khi nàng nói "sarang heyo...oh dae su" nàng muồn nói "Con Yêu Cha" Và Oh Dae Su thì yêu Mido đúng như 1 người cha v.v v.v.

1) Mình tự hỏi có bạn nào rành tiếng Hàn để biết xem sarang heyo có thể có nghĩa rằng con yêu cha được không? Hay tốt hơn hết là nếu bạn biết tiếng Hàn, chắc bạn sẽ rành cách xưng hô em-anh, con-cha tương tự như tiếng Việt. Về đoạn cuối của phim, có khi nào Miđo hay Oh Dae Su đổi cách xưng hô từ em-anh sang con-cha? Biết được chi tiết này sẽ làm cho kết cục dễ hiểu hơn.

2) Có một số bạn nêu ra rằng khi Oh Dae Su gọi điện cho Mido thì Mido đã biêt sự thật, rằng nàng biết nhưng không dám đối mặt với sự thật. Bạn nêu lên cách gọi thân mật của Oh Dae Su đối với Mido, và đôi cánh tặng cho Mido. Giả thuyết này có thể đúng, nhưng mình có một số vấn đề sau:

a) Cách gọi thân mật của Oh Dae Su cho Mido là gì? Nó có phải giống như "baby" của tiếng Anh mà có thể dùng cho cả con-cha và người yêu?

b) Mido cũng đã bị thôi miên bởi Woo Jin đến mức độ không biết gì về quá khứ của mình (chắc chắn Woo Jin phải làm vậy, nếu không làm sao có thể nuôi được Mido mà không làm cho cô bé thắc mắc về cha mẹ của mình) Hoặc nếu Mido không bị thôi miên thì chắc chắn phải tại vì nàng không nhớ gì hết. Nếu vậy thì nàng ta sẽ càng không hiểu đôi cánh kia có ý nghĩa gì.

c) Woo Jin là một tay xảo quyệt nhưng luôn kiểm soát được tình hình. Trong suốt phim ta không bao giờ thấy anh ta có dấu hiệu mất kiểm soát trừ đoạn tự vẫn. Vậy nếu như anh ta nắm quyền sinh sát Oh Dae Su trong tay, cho Oh Dae Su quyền được sống và Mido quyền được không biết, mà Mido lại bằng một cách nào đó biết được thì phải chăng cái kế hoạch trả thù của Woo Jin thực ra không hoàn hảo như ta nghĩ? Mình không tin được vào điểm này. Nếu Woo Jin đã đồng ý không cho mở hộp mà Mido vẫn biết được sự thật thì chẳng lẽ cuối cùng anh ta chỉ là 1 tên hậu đậu thích vẽ vời??

3) Khi Oh Dae Su đến gặp nhà thôi miên, Oh Dae Su muốn gì? Bạn nói muốn quên, nhưng quên gì?? Nhà thôi miên đã nói: "Oh Dae Su mà biết được bí mật sẽ chết đi" vậy bí mật đó là gì? Chắc chắn phải là mối quan hệ cha con giữa Oh Dae Su và Mido. Từ đây ta suy ra được 2 điểm quan trọng:

a) Mido phải chưa biết được bí mật đó. Nếu Mido đã biết rồi thì Oh Dae Su còn muốn quên nó để làm gì? Chàng ta đã cắt lưỡi để Mido không thể biết, vậy nếu Mido đã biết thì chàng ta thà tự vẫn cho rồi. Hơn nữa, dù cho chàng ta đổi ý muốn quên thì Mido lúc nào cũng có thể kể lại cho chàng biết, vậy thì thôi miên để làm gì? Và cuối cùng, giả sử như nàng Miđo về sau sẽ cẩn thận không để lộ bí mật này, thì nàng ta phải biết Oh Dae Su đi thôi miên. Vậy tại sao nàng lại hỏi: "Anh vừa ngồi nói chuyện với ai vậy?"

b) Vậy coi như Mido chưa biết bí mật. Vậy việc Oh Dae Su đi thôi miên nói lên điều gì về cách nghĩ của anh ta? Theo mình, anh ta muốn bỏ lại sau lưng cái nhân cách người cha mà anh ta vừa tìm ra, để yêu Mido chỉ như 1 người bạn trai. Tại sao? Ta hãy xem, nếu Mido không biết được bí mật, vậy Mido sẽ tiếp tục yêu Oh Dae Su như nữ-yêu-nam sau khi anh ta bị thôi miên. Oh Dae Su biết điều này. Anh ta có quyền lựa chọn, nếu anh cho rằng mối quan hệ cha-con quan trọng hơn, thì anh ta sẽ không đi thôi miên và ở lại chăm sóc cho Mido như 1 người cha. Nhưng anh ta đã chọn quên đi tư cách người cha...vậy anh ta đúng là loạn luân theo phong tục tập quán của người châu Á (và cả châu Âu!).

4) Lý do cuối cùng mà mình nghĩ tình yêu giữa Oh Dae Su và Mido đúng là tình yêu nam nữ là từ 1 câu nói của Woo Jin: "Tôi và chị tôi đã biết tất cả, vậy mà chúng tôi vẫn yêu nhau. Liệu các người cũng có thể như vậy chăng?" Đạo diễn cho vào câu nói ấy để làm gì nếu cuối cùng tình yêu của Dae Su và Mido chỉ làm cha-con? Hơn nữa, ta thấy câu chuyện của Woo Jin và chị hắn ta là một câu chuyện loạn luân với kết cục là cả 2 đều chết: chị Woo Jin chết trước, Woo Jin chết sau. Sau cùng, người đã gây ra 2 cái chết này chính là Oh Dae Su. Theo một khía cạnh nào đó, Woo Jin đã tha chết cho Oh Dae Su vào giờ chót chắc là vì anh ta nghĩ câu chuyện của Oh Dae Su cũng tội nghiệp như câu chuyện của chính anh ta...và anh ta mong muốn Oh Dae Su sẽ chuộc tội đã giết 2 người yêu nhau bằng cách TIẾP TỤC câu chuyện của họ, bây giờ giữa Oh Dae Su và Mido. Oh Dae Su quyết định tiếp tục sống chính là lời nói "Tôi đồng ý!" với sứ mạng mà Woo Jin đã phó thác cho anh. Woo Jin, và sau này là Oh Dae Su, muốn chứng minh cho thế giới rằng tình yêu thực sự sẽ vượt qua tất cả các ranh giới của con người và sống mãi từ thế hệ này sang thế hệ khác.


Monday, September 25, 2006

Sunday, September 24, 2006

About Me

Hi everybody. I'm just a kid trying to figure all of this out. I'm also a loser, a freak, a pervert and a tool. If you can cross the barrier that separates the sane from the wise, then I'd love to meet you.

Bonjour à tous je m'appelle universellement Jubinell. Bref, j'ai tombé amoureux avec la langue française depuis que j'ai vu le film Léon réalisé par Luc Besson. Un dernier avertissement je suis obsédé avec tout ce qui concerne la France donc si c'est vous barrez-vous loin de moi le plus vite possible (;

Ê xin chào mọi người tên tôi là Jubinell, hay còn gọi tắt là Jube. Một vài lời giới thiệu: tôi rất lười, thậm chí còn lười hơn Nôbita nữa. Tôi thích nhất là chơi điện tử và xem phim. Tôi ghét nhất là nghĩ về tương lai, về cuộc sống hay về con người gì đó.

皆さん今日は.私はJubinellです。饂飩は大丈夫です。でもベトナムの料理は大好きです。宜しくお願いします!

More updates

Have-done and in-the-process-of-doing list:
- Swam through the quagmire of css, xhtml, blogger and java editings. Wish I were a CS major.
- Inserted a link to Maria Ozawa's blog...YESS!!
- Contented with Lilia Ahner's Beckett's template...for now!
- Realized that the css and js files are on a different server. Put a mental note to myself to get them into the source ASAP
- Added a customized search button
- Installed Johan's tagging script
- Submit[ting] my first tagged post!
- Starving to death



To-do list:
- Integrate css/js files into my source [Update: encountering enormous trouble, namely page lay-out distortion and columns breaking down!!]
- Get a FREAKING CALENDAR into the blog! Veerle's one looks pretty sweet.
- Get the tags listed onto the sidebar [Update: done. But I cheated. I used blogger's internal search system to simplify the problem...But now I think I will try freshtags instead. Oh yeah...I'm going for the jackpot: a category drop-down box!]
- Other customizations to come (i.e. do something about that lame header)
- Do my fucking homework!

more work needed

slowly getting this blog thing to order...successfully removed the NavBar and the stupid Blogger Power. I am still undecided between a nice-looking template or a fully customizable thinkpiece.

and it's fucking 4 in the morning.

Saturday, September 23, 2006

first blog

Blog created....First task completed....Well-done Jubinell for messing around on useless internet habits instead of focusing on your academic life.

Wednesday, September 20, 2006

blog rationale (English)

This post is to give you a general idea about who I am, and what I am going to post in this blog. Expect this rationale to constantly undergo modifications as time goes along and new interesting issues come up.

I'm universally known across the net as Jubinell. Some times I'm also known as danorma5, but now the two have merged into one. I'm a college student studying in the US. I hate the US. I pretend to be politically active but at the bottom of things, I'm just dogmatically liberal, anti-imperialist, anti-US and anti-protectionist. I would love to argue with you about the nature of things, but for now, let's leave my political ideals as they are.

I speak three languages more or less fluently: Vietnamese, my native tongue; English, my educational medium; and French, my entertainment / hobby / obsessive-compulsive-you-could-call-it language. I'm also madly in love with Japan. I have started taking Japanese lessons. But it will be long until I can fully communicate myself in 日本語.

Therefore, this blog will be expressed most of the time in one, or some combination, of these four languages.

I have three main in-depth interests: food, movies, and music. I will frequently post very specific topics in these three areas. The food posts will really start when my digital camera arrives. The movie section is what excites me the most. I'm hoping to cover a wide range of films, mostly towards the independent / unknown side of cinema. The music stuff contains discussion of tab, in-depth music theory...music history, worshipping the piano and the guitar etc. In addition, I'm also very interested in current news, politics/economics and pretty much anything that concerns the three countries with which I'm madly in love.

In all, I will try to narrow down and be extremely specific and technical in the aforementioned subjects, as to keep the content worthwhile and beneficial to the public. But nobody can live without everyday life rants, so expect some amount of senseless posts that just sounds like they're coming from a 13-year-old.

That is all. Have fun blogreading.

Cultural post-modernism applied to blogs

I am culturally post-modernist. I value all points of view across the globe equally; and I advocate free, unbiased flow of information. Wow, big, meaningless words! But what it really boils down, for a blog, is respect for originality. It can be summed up in the following principles:

1. I write in the original language: This simply means that I ideally discuss French topics in French, Vietnamese topics in Vietnamese, etc. I don't always do so. For example, discussing a popular American movie in English is very pointless. Since such information is without doubt everywhere on the internet, such a post would violate my beneficial-to-the-public principle.

2. I write from the original point of view. This means that I tackle topics in their entire cultural context. Speaking about la crise des banlieues en France with an American political-correctness attitude would result in statements like "Why don't French people have affirmative action? That's like the most basic principle of cultural respect." An average French person would toss that argument down the drain.

3. I write with the original terms. This means quoting titles, names, words, expressions, links in their original language form. Romanization/anglicization can be added after for clarificative/pronounciation purposes.

These are, for me, the most important aspects of being a conscious and responsible blogger/person. How do these principles play out in my life? Well, for example I have been learning French lifelessly and without purpose for most of my high-school years. Then I came across a movie in English called "Léon" and was immediately sucked into it. The movie inspired me to learn French in a more serious way, to familiarize myself with the French culture, and eventually to live in France for half a year for a full language immersion. A similar process has just begun for me with Japanese, inspired by a quasi-obsession with the very-cute 小澤マリア (Maria Ozawa). Let's see how far I'll burden myself with this infatuation (:

What does it mean for you readers? Ideally, I would like you to follow this very same practice for yourself, but I know that doing so requires time and energy, two things made obsolete in the modern world by online translators and stripped naked by the American cultural invasion. Give it what you can. Start with step 3, then then work your way up. Notice the parameter I chose was language, you are welcomed to modify this to whatever you want. For example, if you choose "Stanley Kubrick" as the origin of your obsession, you can start by defining things in Kubrick's terms, watch all of his movies, then argue from Kubrick's point-of-view, look up secondary and tertiary sources on Kubrick, etc. Before long, you will be a Kubrick-expert, speaking fluently in Kubrician.

There it goes for cultural post-modernism. We, the 21st-centurians, control the key to the future. The question is, which door do we want to open up for the next generation? Bloggers of the world, unite!!!

blog technicale (English)

Latest Update: 01/10/2006

* I have inserted a cool text-picture for the header bar. How it was done is explained here.
* I have added the rounders back on for the header bar.

-----

This post explains the techincal side of this blog. Expect continual updates.

Disclaimer: I am not a CS major. On a scale of 1 to 10 of CSS/HTML/javascript knowledge, I stand at 2.5. I am in no way the author of any of the ideas discussed in this post. When such is the case, I have provided links to the appropriate sites so that you can do more in-depth studies.

I'm using the beta version of blogger. Although it is not yet fully customizable I am inclined to give blogger many many second chances. Consequentially, I am not planning to move to wordpress anytime soon, even though everybody should, because it is much more versatile.

Before moving to BETA, I had to peruse hundreds of pages of blog hacks googled randomly off the internet to turn my blog into something cool. It was a nightmare! I used Lilia Ahner's Beckett's template. Some of the hacks I dug my head into were: removal of navbar, Google API Search, Veerle's calendar, freshtags, blogfresh's del.icio.us categories tweaks, from which I finally opted for Johan's tagging script, I got some of these to work, but then there's always the browser compability problem. By then end, my blog was in shambles.


Then BETA came out and saved the day! It is much simpler. My blog is now based roughly on Douglas Bowmans's Rounders 2 template, with some minor changes: 1) I've opted for a more sinister color combination; 2) I've taken the "rounders" off because they piss me off (which really defeats the whole purpose of the template in the first place!). So really, I could have just written a template from scratch, but remember this happened when I had zero knowledge of CSS, XHMTL or javascript. History, albeit clumsy, has always been a good reminder for the present.


This blog is written with Unicode UFT-8 for Mozilla Firefox as the ideal viewer. Adjust your local settings correspondingly. Some of the features I have made use of are:

1) Labels: This really eliminates the need for categories hacks. No offense, del.icio.us is still a cool concept.
2) Quick Navigation on sidebar: This is, for me, the biggest improvement in BETA. Instead of crambling through lines and lines of html codes, I can now add links in a more user-friendly interface.

Some ideas I'm working on, or hope to get worked on:

1) A Calendar on Sidebar. I have yet to test Veerle's calendar on BETA.
2) I have a vague feeling that blogger has disabled the ability to "disable" the NavBar. I would like that fucker taken off. It is really goddam annoying.
3) Google API Search
4) Turning labels into navigation elements. Hands down to góc học trò. I have never doubted a Vietnamese's superiority to his/her foreign counterparts in pretty much all scientific fields.
5) Creating a cool headerbar. Creating a cool footerbar.
6) Any other hacks that surface the net in the future. I'm always on the lookout.